4
Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.
Chúng tôi cùng lúc nhìn sang nhau.
"Dư Thi, cậu có đang nghe không đó?", Giọng Du Du vẫn vang lên trong điện thoại. Tôi vừa định mở miệng thì điện thoại đã bị Tạ Quan Nam giật lấy.
"Em ấy không cần bạn trai."
Du Du ở đầu dây bên kia ngơ ngác: "Ủa? Dư Thi, cậu có bạn trai khi nào vậy?"
Tôi vội giành lại điện thoại: "Đừng đùa nữa, Du Du. Là Tạ Quan Nam đấy. Nhưng giờ tớ không có ý định yêu đương, cậu đừng lo nữa."
Du Du sững người vài giây rồi ngắt máy ngay: "Cậu nói ai cơ? Hả? Tạ Quan Nam? Ừ thế thì không có gì đâu, tớ cúp máy trước nhé!"
Du Du thì dễ xử lý còn Tạ Quan Nam thì không.
Từ bé tôi đã biết, anh ấy là kiểu người cực kỳ cố chấp. Chuyện này chắc chắn không dễ cho qua.
Quả nhiên, anh hỏi thẳng: "Em không định giải thích gì sao?"
"Giải thích gì cơ?"
"Không phải em nói không muốn có bạn trai à? Vậy mà người ta đến tận cửa rồi đấy."
Anh còn mặt mũi mà nói người ta hả.
Chẳng phải chính anh còn tự dâng thân tới hay sao.
"Tạ Quan Nam, em đâu có bảo ai giới thiệu đối tượng cho mình. Mà kể cả có thì đã sao? Em cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi.", Tôi trừng mắt nhìn anh, "Hơn nữa, anh có tư cách gì mà nói em?"
Dù tôi ngu ngơ không hiểu lời tỏ tình năm xưa của anh.
Nhưng tôi đã từng thật sự thích anh.
Vào năm nhất đại học.
Trên đường đi tìm anh ấy ăn cơm trưa thì tôi tình cờ nghe thấy có người hỏi anh ấy rằng:
"Cậu với Dư Thi là gì vậy? Cậu thích cô ấy à?"
Anh ấy thẳng thừng đáp: "Thích em ấy? Không đời nào. Bọn tôi chỉ là quen nhau từ nhỏ thôi."
Anh ấy từng phũ phàng từ chối tôi như vậy. Giờ quay lại nói mấy lời này làm gì?
Gương mặt anh hiện rõ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nén xuống.
Anh đừng có nhịn nữa!
Có gì thì nói ra đi!
Không thì tôi thể nào cũng sẽ bật dậy vào giữa đêm, vỗ đùi thở dài:
"Anh ấy rốt cuộc muốn nói cái gì vậy chứ?!"
Anh ấy quay người bước ra cửa:
"Muộn rồi, em đi ngủ đi. Quần áo cũng mặc cho đàng hoàng vào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!