"Toàn bộ quá trình đó, người quay phim ở trên cầu, cô ấy không hề liếc mắt nhìn về hướng camera một lần nào."
"Cô ấy đã cứu người, không đòi một câu cảm ơn, còn làm mất cả điện thoại, về nhà lại sốt cao, vậy mà chẳng hề oán trách nửa lời thế mà lại bị các người phỉ báng như vậy sao?"
Tiện thể, anh còn tung ra nhiều đoạn video được quay bởi người dân vây xem khi đến gần hiện trường hơn.
Trong video, tôi đã kiệt sức, bị người rơi xuống nước đè đến mức sặc nước nhiều lần.
Khó khăn lắm mới đưa được người ta vào gần bờ, bản thân tôi cũng không còn chút sức lực nào, cuối cùng được mọi người kéo lên. Lúc đó sắc mặt tôi tái nhợt, cả người không nhúc nhích nổi.
Chỉ trong một đêm, anh ấy đã làm tất cả điều này vì tôi.
17
Chứng cứ ngày càng nhiều.
Cũng có càng nhiều người có chuyên môn lên tiếng bênh vực tôi.
[Tôi có thể xác nhận anh ấy nói hoàn toàn đúng. Trước đây tôi cũng từng cứu người mà suýt mất mạng. Khi hoảng loạn, người ta thật sự sẽ dùng mình như cái phao cứu sinh.]
[Giỏi đứng trên đạo đức để phán xét người khác, nhưng sao cầm điện thoại quay mà tay vững như thế, quay từ đầu tới cuối cũng không thấy nhảy xuống giúp một tay?]
[Cô ấy gầy như vậy, lại phải kéo một người đàn ông to khỏe lên, cứu được người đã là liều mạng lắm rồi…]
[Nói thật, lúc đó nơi ấy không có ai, nếu cô ấy thật sự vô cảm thì hoàn toàn có thể đi thẳng qua, thần không biết quỷ không hay.]
[Tôi là giáo viên đọc khẩu hình, xác nhận lời Tạ Tổng nói là đúng.]
[Vị hôn thê của Tạ Tổng vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.]
[Xin lỗi, tôi xin nhận sai vì sự thiếu chuyên nghiệp của mình, tôi bồi thường cho cô một chiếc điện thoại nhé?]
……
Chuyện này, cứ thế được giải quyết.
Nhưng tôi lại rơi vào trầm tư.
Vì chuyện lần này, tình cảm giữa tôi và Tạ Quán Nam phát triển nhanh chóng.
Tôi đã không còn quá bận tâm đến chuyện có thể nhớ hay không nữa.
Nhưng anh lại công khai tuyên bố tôi là vị hôn thê của mình, chứ không chỉ là bạn gái.
Điều này có nghĩa là việc gặp mẹ của Tạ Quán Nam cũng sắp đến gần.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, mẹ của Tạ Quán Nam chủ động liên hệ với tôi.
Tôi tưởng sẽ có màn kịch kinh điển kiểu "Cô muốn bao nhiêu tiền để rời xa con trai tôi", nhưng không hề.
Thay vào đó là bà ấy nắm lấy tay tôi nói:
"Con à, con vất vả rồi, trước đây là bác sai, bác xin lỗi con."
Thấy vẻ mặt tôi đầy nghi hoặc, bà ấy mới từ tốn kể lại:
"Khi con xảy ra chuyện, một thời gian rất dài vẫn không tỉnh lại. Lúc đó bác tưởng thằng bé cũng sống không nổi nữa. Sau này, con quên nó, nó cứ như người mất hồn."
"Bác… bác lần đầu làm mẹ có rất nhiều điều chưa phải, nhưng bây giờ, bác chỉ mong con hãy tin tưởng Quan Nam nó thật lòng yêu con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!