Chương 44: Tỏ tình ẩn danh

Editor: Nơ

Thời cấp ba là quãng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ, cũng là giai đoạn nghiêm khắc nhất trong việc yêu sớm.

Đám học sinh đi theo trào lưu thành lập Confession*, mọi thông tin như "đồ thất lạc", "thông báo nội bộ" đều có thể đăng thông qua trang này, học sinh có thể tự do chọn để tên thật hoặc giấu tên.

*Từ gốc: (Tường vườn trường): Mình search baidu thì thấy khá giống confession nên mình để vậy nha.

Một trong những tính năng hấp dẫn nhất là – Tỏ tình ẩn danh.

Một ngày nọ, trên confession xuất hiện một bài tìm người ẩn danh, nội dung như sau:

Mong mọi người giúp đỡ với ạ, mình đang tìm một cậu bạn xuất hiện ở tầng hai thư viện vào buổi trưa hai ngày qua, cậu ấy thích ngồi ngay cửa sổ, có đeo kính.

Hình như hôm qua cậu ấy mặc đồ xanh lam, bạn nào biết hoặc chính cậu đã nhìn thấy bài viết này thì cho mình xin thông tin liên lạc với nhé?

Ẩn danh, cảm ơn. Bài đăng là ẩn danh, hình đại diện đã bị làm mờ.

Thật trùng hợp, Minh Trầm bị thu hút bởi chiếc meme quen thuộc kia, sau đó từ màu sắc không đồng nhất đã bị làm mờ đối chiếu ra được hình đại diện của một người – Hình U.

Hình đại diện của Hình U là con khổng tước có màu sắc sặc sỡ, gần như mỗi ngày cả hai đều gửi tin nhắn cho nhau, Minh Trầm rất quen thuộc với hình đại diện của cô. Và cả cái đầu con mèo đó cũng là meme mà Hình U thường gửi trong hai ngày nay.

Bài viết ẩn danh được đăng lên, luôn luôn có các bạn nhiệt tình giúp đỡ.

Rất nhanh sau đó, một bài đăng ẩn danh khác đã trả lời cho bài đăng này, cả hai kết nối thành công.

Hầu hết những bài tìm người như thế này đều là để tỏ tình, trong lòng Minh Trầm vẫn đang tìm cho cô rất nhiều cái cớ, có lẽ là cô còn chuyện gì khác cần trao đổi nên mới thông qua confession để tìm người.

Dạo gần đây, nhìn thấy Hình U luôn trong trạng thái vui vẻ hưng phấn, trên tay còn cầm sách mượn từ thư viện, Minh Trầm bị nghẹn mấy ngày nay, thật sự không nhịn được mà nói bóng gió.

Khi đi tìm người, anh lại nhìn thấy Hình U ngồi xếp bằng ở trên giường, nhanh chóng nhét thứ gì đó vào chăn bông phía sau, giấu đi không cho người khác thấy.

Tiểu Khổng Tước trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt đầy cảnh giác: "Sao cậu vào phòng mà không gõ cửa!"

Minh Trầm bình tĩnh trả lời: "Mình có gõ."

Anh có gõ cửa, chỉ là Hình U đeo tai nghe nên không nghe thấy.

"Cậu đang làm gì vậy?" Đôi mắt anh dừng lại ở mép giường, như muốn nhìn xuyên qua lớp chăn bông để xem thứ bên trong.

"Có làm gì đâu." Hình U không được tự nhiên mà lắc lắc đầu, cô chạm vào tai nghe bluetooth để che giấu, "Đang nghe nhạc."

Minh Trầm mới không tin những lời này của cô, dáng vẻ ngồi yên ở đó, còn lặng lẽ đưa tay cầm chặt chăn bông, rõ ràng là đang cố gắng che đậy bí mật.

Lúc anh thử đi về phía mép giường, Hình U vội vàng đưa tay ngăn cản: "Dừng lại dừng lại! Cậu đừng tới đây."

"Dựa vào quan hệ của hai ta, bây giờ nói ra lời này có phải là quá muộn không?" Minh Trầm khoanh tay đứng ở mép giường, nhìn xem cô chơi trò gì.

Hình U thuận miệng bịa chuyện: "Mất bò mới lo làm chuồng, vẫn chưa muộn."

Minh Trầm cười nhạo: "Hình U, Ngữ văn của cậu là do giáo viên dạy Toán dạy à?"

Học được thành ngữ rồi dùng lung tung hết cả lên.

Tiểu Khổng Tước mím khóe môi, mượn lời của anh dỗi ngược trở về: "Ai dạy mình Ngữ văn, chẳng lẽ cậu không biết?"

Muốn nghe ngóng tin tức nhưng không tìm được thời cơ thích hợp, cuối cùng bị Tiểu Khổng Tước không nói lý đuổi ra ngoài.

Kết hợp với các phản ứng khác nhau của Hình U trong thời gian đó, anh gần như đã xác định được bí mật của Hình U có liên quan đến chàng trai trong thư viện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!