Chương 36: Người mình từng thích khi còn là học sinh

Editor: Nơ

Ngôi sao và mặt trăng...

Ngay tại thời điểm nhặt vòng cổ lên, đầu ngón tay lướt qua họa tiết được khắc trên đó, ánh mắt Hứa Hàn Thiên sững lại trong giây lát.

Ngôi sao rất nhỏ, xung quanh lại có mặt trăng bao quanh và bảo vệ.

"Vòng cổ của em." Hứa Hàn Thiên cầm vòng cổ và chiếc hộp lên, sau đó đưa lại cho Hình U.

"Cảm ơn." Hình U nhận lấy bằng hai tay, cẩn thận gài vòng cổ vào khe rãnh rồi đóng nắp lại.(Chỗ mình khoanh đỏ là khe rãnh á)

Cả hai thanh toán tiền và cảm ơn ông chủ, sau đó rời khỏi cửa hàng trang sức bạc.

Hình U xách túi quà trở lại xe, nhưng lại phát hiện cầm theo có hơi bất tiện, nên dứt khoát lấy hộp quà ra rồi cho vào túi xách, như vậy không chỉ giúp tiết kiệm được diện tích mà còn giúp giải phóng đôi bàn tay.

Nhìn Hình U cất vòng cổ đi, cũng không biết sau này cô sẽ làm gì với nó, Hứa Hàn Thiên nhớ đến họa tiết trên mặt dây chuyền, đột nhiên hỏi: "Em thích ngôi sao và mặt trăng sao?"

"À..." Đột nhiên bị hỏi bất ngờ, Hình U chỉ giải thích đơn giản, "Cũng bình thường thôi, tôi còn có một cái tên tiếng Anh thường dùng, được phiên dịch sang tiếng Trung là Tinh Tinh."

"Vậy còn mặt trăng?" Hứa Hàn Thiên hỏi tiếp.

Hình U hơi hé môi, do dự một lúc, sau đó cười nhẹ: "Không phải ngôi sao thường đi chung với mặt trăng sao?"

"Vậy sao?" Giọng nói của Hứa Hàn Thiên nhỏ dần, giọng điệu trở nên rất khẽ.

Có thể thấy, ông hoàng nhạt nhẽo Hứa Hàn Thiên đã cố gắng hết sức để tìm chủ đề.

Bây giờ, đột nhiên có thêm một thân phận là "ân nhân cứu mạng", nên thái độ của Hình U đối với anh ta không còn là thái độ của người ngoài cuộc giống như trước nữa.

Cảm giác này nên nói thể nào nhỉ? Người này là do cô cứu, nên có lẽ vì đó mà cô có một loại ảo giác rằng mình đang tiếp xúc với hậu bối...

Nhưng những lời này chỉ có thể nghĩ ở trong đầu.

Hứa Hàn Thiên nghiêm túc như vậy, trông không phải kiểu người thích nói đùa.

"Khụ." Hình U ho nhẹ một tiếng, thu lại tâm tư, hỏi: "Nhiệm vụ hôm nay đã được tính là hoàn thành chưa?"

"Nhiệm vụ?" Nắm được từ mấu chốt, đôi mắt Hứa Hàn Thiên hơi cụp xuống.

Hóa ra ở trong mắt của cô, buổi hẹn hò hôm nay chỉ là một nhiệm vụ phải thực hiện.

Anh ta lấy lý do nói ra sự thật để mượn cớ hẹn người ta ra đây, nếu cứ tiếp tục nói mãi về chủ đề này thì chỉ sợ rằng cô sẽ cảm thấy phiền.

Hứa Hàn Thiên thuận theo lời nói của cô, chủ động nhượng bộ: "Em muốn trở về biệt thự cũng được."

Hình U vô thức muốn đồng ý.

Nhưng đang ở trước ống kính nên cô chọn cách nói khéo, Hình U nhìn lên bầu trời qua cửa kính ô tô: "Nhìn sắc trời bên ngoài thì chắc là sắp mưa, nên về sớm một chút."

Hứa Hàn Thiên: "Ừ."

Tuy nhiên, ngay sau khi hai người thương lượng xong, âm thanh thông báo của tổ tiết mục liền truyền đến từ phía trước xe: "Xin lỗi, bởi vì tối qua Hứa Hàn Thiên đã gửi kế hoạch hẹn hò cho tổ tiết mục, nên trước khi buổi hẹn hoàn thành thì không thể chấm dứt, trừ khi có tình huống đặc thù."

Hình U: "???"

Lại thêm cái gì nữa?

[Ha ha ha ha tôi ship CP này là không sai mà!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!