Mễ Mị!!!
Kinh Hoằng Hiên trở về bữa tiệc với tốc độ cực kỳ nhanh, súng trên tay bắn trúng đầu của Nghê Nhất Lâm, linh hồn của Ninh Tuấn Thần bằng một cái bị bắn ra khỏi thân xác, anh vẫn chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt cực kỳ tham lam méo mó, viên đạn hình thành một vòng xoáy từ tính, giống như một hố đen bị nén lại, Ninh Tuấn Thần cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, anh để lại vẻ mặt hoảng sợ vào giây phút cuối cho Kinh Hoằng Hiên, sau đó linh hồn co rúm lại.
"Tam Vĩ! Tiêu diệt!"
Soạt… đạn hồn nhấp nháy nhập vào hệ thống. Linh hồn của Ninh Tuấn Thần và Nghê Nhất Lâm hoàn toàn biến mất.
Linh hồn trở về thân xác, tầm nhìn vẫn chưa hồi phục, Kinh Hoằng Hiên lắc đầu kịch liệt, vành mắt đau tột cùng, anh không kịp quan tâm đến cái đầu sắp nổ tung, lao thẳng đến phía Mễ Mị. Tiếng hét hoảng hốt không ngừng vang lên và đám đông hỗn loạn khiến con tim Kinh Hoằng Hiên đập mạnh.
Không được xảy ra chuyện, tuyệt đối không được xảy ra chuyện!
Hội trường do tiếng súng mà trở nên vô cùng hỗn loạn, anh đẩy đám đông đang hỗn loạn né tránh ra và sải bước đi.
Khi thấy Mễ Mị bất chấp tất cả bổ nhào Nghê Nhất Lâm, nắm chặt cổ tay cô ta và cắn mạnh một cái!
"Mễ Mị!"
Không biết cơ thể Mễ Mị bộc phát lực gì, ánh mắt dữ tợn, hơi thở nặng nề, giống như một con báo kiếm ăn không chịu buông ra.
Đệch con mẹ ngươi lão nương có phòng ngự đó không ngờ tới phải không!!!
Cô dùng sức cắn mạnh, cầm tay của Nghê Nhất Lâm dùng sức bẻ mạnh về sau, một tiếng rắc trong vắt vang lên, ngón trỏ của Nghê Nhất Lâm bị cô bẻ gãy.
Lúc này cô không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, trong đầu toàn là suy nghĩ không được để con khùng này bắn bậy!
Vì vậy cô cũng không để ý, từ khi cô bổ nhào Nghê Nhất Lâm đến khi cô cắn nát cổ tay và bẻ gãy ngón tay cô ta, Nghê Nhất Lâm không phản ứng cũng không phản kháng gì cả, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Mọi người trong hội trường lập tức ngồi xổm xuống những vật cản gần bản thân nhất để né tránh, khát vọng sống khiến mọi người đều chỉ có suy nghĩ né tránh, có không ít người tay chân mềm nhũn và nhất thời số lần giẫm đạp lên nhau nhiều vô cùng.
Người nào đó bên cạnh Mễ Mị hoảng sợ ngồi xổm xuống lùi về phía sau, thấy người đó sắp giẫm lên cô khi cô ngã xuống đất, Kinh Hoằng Hiên xông ra khỏi đám đông hỗn loạn, đạp văng người đàn ông lùi về sau đó, người đàn ông xanh mặt ôm đầu kêu thảm thiết.
Kinh Hoằng Hiên ôm Mễ Mị vào lòng, không ngừng thỏ thẻ bên tai cô:
"Mễ Mễ, không sao hết không sao hết, buông cô ta ra. Mọi thứ đều kết thúc rồi, anh đang ở đây nè."
Hơi thở Mễ Mị nặng nề, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cặp mắt lấp lánh tựa ngôi sao đột nhiên xuất hiện trước mặt kia, dần dần lấy lại lí trí.
Kinh Hoằng Hiên hất cổ tay đẫm máu kia ra, lau sạch vết máu đọng trên khoé môi cô, ôm chặt cô trong lòng.
"Mễ Mễ, tỉnh táo lại, mọi thứ đều kết thúc rồi, đừng sợ, em yêu à nhìn anh nè."
"Hộc… hộc…"
"Là anh, nhìn anh nè. Hít thở từ từ.
"Mễ Mị cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh sau sự hỗn loạn và căng thẳng, người đàn ông trước mặt đổ hết mồ hôi hột trên trán, đôi mắt đỏ ngầu, căng thẳng đến mức sắp tuôn trào nước mắt, nhẹ nhàng gọi cô từng tiếng một. Nghê Nhất Lâm ngã sang một bên, không biết còn sống hay đã chết, cô khẽ chớp mắt, giật mình một cái bổ nhào vào lòng Kinh Hoằng Hiên."Kinh Hoằng Hiên…"
"Anh đây."
Cái ôm mạnh mẽ và tràn trề, hơi thở ấm áp phun lên lòng ngực, vanh lên từng tiếng khóc nghẹn ngào, Kinh Hoằng Hiên cuối cùng cũng thở phào một hơi.
May là em không sao.
Hậu chứng do miễn cưỡng hồn rời thể xác và mở chức năng hệ thống ồ ạt kéo đến, đầu đau đến nỗi muốn sụp đổ, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi.
Lúc này xác nhận Mễ Mị không sao, anh cuối cùng không chịu được cơn đau, đôi mắt anh tối sầm và chìm vào hôn mê.
Mễ Mị dụi vào lòng Kinh Hoằng Hiên, dũng cảm trước đó đều biến mất hết, từng cơn hoảng sợ lan khắp cơ thể, dù cô biết rõ mình có phòng ngự, bản năng sợ chết trong người cũng đủ khiến cô suy sụp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!