Chương 96: (Vô Đề)

Khi Kinh Hoằng Hiên rời đi, hai mắt Mễ Mị vẫn còn ửng đỏ. Vốn dĩ hai người hẹn nhau hôm nay đi đón Mễ Đường Đường về nhà, nhưng Mễ Mị khóc dữ dội quá nên chỉ muốn ở nhà với người thân.

"Mai anh đến đón em."

"Ừm."

Mễ Mị tiễn Kinh Hoằng Hiên ra đến trước cửa, Kinh Hoằng Hiên xót xa nhìn đôi mắt ửng đỏ và tiếng nỉ non thoang thoáng nơi chiếc mũi. Cuối cùng hai người hẹn lại ngày mai đi đón mèo về.

Tối đó, ba Mễ bị đuổi ra ngoài phòng khách một cách tuyệt tình, để lại phòng ngủ cho hai mẹ con Mễ Mị và Tần Dĩnh. Hai mẹ con dựa dẫm vào nhau trên chiếc giường to rộng, Mễ Mị dựa vào lòng bà, bên tai là giọng nói dịu dàng thỏ thẻ của Tần Dĩnh.

Những chuyện lúc nhỏ trở nên rõ rệt như đã từng trải qua trong ký ức của cô. Lúc này cô đã không phân biệt được mình và cô bé trong ký ức kia có gì khác nhau.

Tối đó, cô chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của mẹ.

Khoảng mười giờ sáng ngày hôm sau, Kinh Hoằng Hiên theo lời hẹn đến đón cô cùng nhau đi đón Mễ Đường Đường về nhà.

Mễ Đường Đường đã thân thuộc với Mễ Mị, cô vừa xuất hiện, mèo con liền vẩy đuôi chạy đến trước mặt cô nhõng nhẽo tỉ tê, trán nó cạ vào mu bàn tay cô, mặt đầy tận hưởng, thật sự bám người quá đi mà.

"Đường Đường ngoan, bọn chị đến đón em về nhà đây~"

"Meo~~

"Mễ Đường Đường vẫn chưa quen với túi đựng mèo lắm, khi bị đặt vào trong thì có hơi vùng vẫy, Mễ Mị nhẫn nại vuốt lông mới dỗ dành được bé con. Từ tiệm thú cưng đến chung cư của Kinh Hoằng Hiên cũng chỉ tốn vài phút đi xe. Đứng trong phòng khách rộng rãi, Mễ Mị bế Mễ Đường Đường ra, nhẹ nhàng vuốt ve bé con này."Chúng ta đến nhà rồi đây."

Mèo con vẫn còn hơi căng thẳng với môi trường mới, nó rụt đầu, cảnh giác nhìn xung quanh rồi từ từ dò thám thử căn nhà mới này.

"Trông có vẻ nó rất thích nơi này đấy."

Kinh Hoằng Hiên khụy xuống bên cạnh Mễ Mị, ghé vào tai nói nhỏ với cô.

"Đúng vậy, rồi từ từ nó sẽ trở thành chủ nhân mèo thôi.

"Nghĩ đến bản tính của loài mèo, Mễ Mị lại không kìm được cười đến nỗi hai mắt cong lên. Mễ Đường Đường cũng dần gan dạ hơn, đứng trong khu vui chơi đặc biệt dành riêng cho nó thò đầu nhìn ra ngoài, móng vuốt hào hứng vỗ vào những quả banh luồn trên giá, vui vẻ vô cùng. Mễ Mị nằm trên ghế sô -pha, dựa vào sau ghế, nở nụ cười đầy u mê, Kinh Hoằng Hiên bất lực lắc đầu, lấy trong tủ lạnh ly nước ép mới ép ra cho cô uống."Mị Mị." Kinh Hoằng Hiên ngồi xuống bên cạnh cô, bỗng nhiên gọi cô với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

"Hửm?

"Nước cam chua ngọt ngon miệng, Mễ Mị xoay đầu qua nhìn Kinh Hoằng Hiên, đôi mắt đầy nghi hoặc anh đang muốn nói gì. Kinh Hoằng Hiên ôm lấy eo cô, để gương mặt cô nhìn về phía mình, đôi mắt nghiêm túc nhìn vào mắt cô, Mễ Mị bỗng nhiên bị thái độ nghiêm túc đó của anh làm cho hơi căng thẳng."Mị Mị, em muốn biết chuyện trước kia của chúng ta không?"

Chuyện trước kia ư…Là thân phận của Kinh Hoằng Hiên, và cả đoạn ký ức mà có thể cô đã mất đi đó ư?

Mễ Mị ngơ ngác nhìn Kinh Hoằng Hiên đang nghiêm túc vô cùng kia, lòng bàn tay cô vì căng thẳng nên cứ toát mồ hôi, cô nhẹ nhàng điểu chỉnh lại hơi thở, ngẩng đầu lên uống một ngụm nước cam.

Đây luôn là nút thắt trong lòng cô.

Với mức độ hiếu kỳ dồi dào của cô, khi cô biết mình và Kinh Hoằng Hiên từng quen biết nhau nhưng cô lại không biết điều đó, thì không biết chân tướng sự việc thật sự khiến cô ngày nào cũng ăn không ngon, ngủ không yên, dùng hết tâm sức cũng muốn moi được sự thật ra.

Nhưng Kinh Hoằng Hiên từng hứa sẽ cho cô một lời giải thích. Mối tình này, cô trân trọng vô cùng, nên cô tình nguyện đợi. Khoảng thời gian này, hai người cũng đều như hiểu thầm với nhau, em không hỏi thì anh không nói.

Hôm nay, cuối cùng cô cũng đợi được rồi.

"Em muốn biết.

"Dưới ánh nắng ấm áp của buổi chiều tà, trên chiếc sô -pha mềm mại, Kinh Hoằng Hiên ôm cô, cô dựa vào lòng anh."Thật ra, anh đã làm mèo của em."

"Hả???

"Mễ Mị chuẩn bị sẵn sàng mọi cảm xúc để nghe một câu chuyện quá khứ khiến người ta cảm động…Xém chút cô phun cả ngụm nước cam ra ngoài! Làm mèo của cô ư??? Mèo của cô…!!! Bao nhiêu năm nay, cô chỉ có một con mèo!"Mễ Đường????

"Mễ Mị bỗng bật ra khỏi lòng anh, ánh mắt cô chứa đầy sự khó tin, cái miệng kinh ngạc há to đến nỗi có thể nhét được một quả trứng gà. Sau đó cô liền nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên gật đầu chắc nịch. Mễ Mị:"...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!