Chương 6: (Vô Đề)

Edit: Vincent

Beta: Bom

Vào giờ cao điểm, cả thành phố rực rỡ những ánh đèn neon, những đoàn xe ô tô nối đuôi nhau trên những con đường rộng lớn.

Mễ Quan là người rất thích nói nhảm, trên suốt cả đường đi anh ấy đều hưng phấn kể cho Mễ Mị nghe những chuyện trong nhà và những điều thú vị đã xảy ra gần đây.

Mễ Mị chỉ biết im lặng lắng nghe những lời nói lảm nhảm của anh trai, thỉnh thoảng sẽ đáp lại mấy câu và nở nụ cười phụ họa để chứng tỏ bản thân đang rất chăm chú.

Từ những câu chuyện anh trai kể, cô biết được ba mẹ nguyên chủ vẫn còn sống, hai người bọn họ đang đi nghỉ dưỡng bên ngoài để kỷ niệm ngày cưới.

Nguyên chủ còn có hai người anh trai, anh cả là Mễ Đình năm nay 32 tuổi, quản lý nửa xí nghiệp Mễ thị.

Anh hai là Mễ Quan, tự mình mở một công ty sáng tạo, có một cuộc sống rảnh rỗi không phải lo nghĩ nhiều.

Nguyên chủ Mễ Mị là em út cũng là đứa con gái duy nhất trong nhà nên được mọi người vô cùng sủng ái.

Cô còn biết được các anh trai của nguyên chủ là muội khống, cả nhà là mị khống.

Vì từ nhỏ sống trong nhung lụa, lớn lên xinh xắn nhưng thân thể lại yếu ớt do bệnh tật và được ba mẹ cùng anh trai cưng chiều, dung túng nên nguyên chủ sinh ra tính kiêu căng, tùy hứng.

Cô đã biết được xuất thân, người nhà và tính cách của nguyên chủ, cô biết tại sao cô ấy lại trở thành nữ phụ pháo hôi rồi.

Càng biết nhiều Mễ Mị càng cảm thấy tương lai của bản thân rất mờ mịt.

Mễ Quan nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, anh uyển chuyển hỏi cô, trong giọng nói có chút cẩn thận: "Vừa đúng lúc em cũng về nhà, có muốn cùng cả nhà chúng ta đi làm kiểm tra tổng quát không?

"Nó đang đến! Hiện tại chỉ cần nghe đến việc phải đi kiểm tra thân thể ngực cô lại đau. Với sự hiểu biết của cô về nguyên chủ thì cô ấy không bao giờ muốn người nhà biết được thể trạng sức khỏe của mình. Cô ổn định tâm trạng, lơ đãng mở miệng nói:"Gần đây em vẫn liên lạc với bác sĩ La, chú ấy nói tình trạng của em rất tốt.

Còn chuyện kiểm tra tổng quát thì để sau đi, em vừa mới về nước mà.

"Mễ Quan không nhìn thấy được sự bất thường của cô, vui vẻ gật đầu. Em gái từ nhỏ đã không thích đến bệnh viện, đặc biệt là càng lớn càng bài xích chuyện này. Bây giờ mặc dù em ấy không nói đi kiểm tra ngay lập tức, nhưng không phản đối đã là điều rất đáng mừng. Anh nghĩ rằng em gái đã lớn, suy nghĩ trưởng thành hơn rồi, sẽ không lấy sức khỏe của mình ra chơi đùa nữa. Chiếc xe đi vào cổng một biệt thự. Mễ Quan xách vali của Mễ Mị, hai người đi về phía cửa biệt thự cách đó không xa."Thiếu gia, tiểu thư, chào mừng hai người đã trở lại.

"Ở cửa có một ông lão hơn 60 tuổi mặc đồng phục của quản gia, lúc bọn họ tới gần ông hơi cúi đầu, sau đó ông ngẩng mặt lên nở nụ cười yêu thương khi nhìn thấy cô. Mễ Mị nhìn ông lão trước mặt với một cảm giác quen thuộc, cô nhẹ nhàng nói:"Bác quản gia."

"Mị Mị đã về nhà rồi à."

Ba người cùng đi vào phòng, một người khác từ trong phòng bếp đi ra, cũng hơn 60 tuổi, nhìn thấy bọn họ đi vào, khuôn mặt tràn ngập yêu thương hỏi cô: "Cô Mị về nhà rồi à! Tôi đang nấu tổ yến trong bếp, cô có muốn uống một bát không?

"Mẹ Trương, Mễ Mị tự nhiên nghĩ đến. Cô mỉm cười lắc đầu."Hôm nay con hơi mệt, con đi lên nghỉ ngơi trước.

"Mễ Mị lộ ra vẻ mặt mệt mỏi nhẹ giọng mở miệng. Trước khi rời đi, Mễ Quan vẫn không quên dặn dò cô:"Em đừng ngủ, lát nữa còn xuống ăn cơm tối!"

Mọi nơi trong căn biệt thự đều tràn ngập cảm giác quen thuộc đối với cô, Mễ Mị theo loại cảm giác này tìm được phòng nguyên chủ.

Tuy nhiên cách bài trí trong phòng khiến cô bất ngờ.

Toàn bộ căn phòng đều có tông màu sáng, với những bức tường trắng, rèm cửa dày màu be, thảm trải sàn màu xám nhạt, bàn trang điểm, tủ đựng quần áo, sofa, bàn trà, cửa sổ,...! tất cả đều được làm theo phong cách sáng màu.

Chỉ có chiếc giường lớn ở chính giữa căn phòng có màu xanh da trời, tựa như biển xanh giữa trời đất bao la.

Không phải vậy chứ, khách sạn mà nguyên chủ chọn ban đầu có hai màu đen và hồng, trong tưởng tượng của cô thì phòng nguyên chủ phải được trang trí theo phong cách công chúa, màu hồng phấn, đúng không? Hoặc là phong cách nông thôn? Phong cách sang trọng?

Mễ Mị chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ được trang trí đơn giản như vậy.

Hay có thể gọi là không có phong cách gì.

Lòng người, thật sự là khó nắm bắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!