Chương 46: (Vô Đề)

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, người phục vụ bước vào, trên tay cần theo ly cocktail.

Chất lỏng trong cốc được chia thành nhiều tầng, với những màu sắc rực rỡ.

Ở phía trên cùng còn được phủ lớp bột màu trắng.

"Thưa ngài, ly cocktail cầu vồng của ngài đây ạ.

"Người phục vụ đặt ly rượu cocktail trước mặt Kinh Hồng Phỉ, cúi người xuống rồi rời đi. Kinh Hồng Phỉ cầm ly rượu cocktail cầu vồng lên, nghiêm túc quan sát màu sắc của ly rượu, những màu sắc rực rỡ của ly rượu phản chiếu lên khuôn mặt của cô ta."Cô có biết uống rượu không?"

Kinh Hồng Phỉ nhẹ nhàng nói: "Uống với tôi một ly đi."

Mễ Mị nghe thấy vậy, liền chăm chú nhìn cốc rượu mà Kinh Hồng Phỉ đang cầm, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.

"Tôi không thể uống được rượu có nồng độ cao."

Mễ Mị khẽ lắc đầu, đột nhiên bật cười nói: "Tôi chỉ uống rượu trái cây thôi."

Người phục vụ lại bước vào, đặt một ly rượu trái cây trước mặt Mễ Mị.

Ly rượu trong suốt càng làm nổi bật lên màu đỏ rực của rượu, có hai quả cherry đặt ở phía vành ly, nhìn ly rượu rất đẹp mắt.

Cốc của hai người khẽ chạm vào nhau.

Những gam màu rực rỡ nhưng biến thành những hạt cát, tất cả đều đổ vào trong miệng Kinh Hồng Phỉ.

Kinh Hồng Phỉ ngửa cổ lên, uống cạn ly rượu.

Mễ Mị cầm ly rượu lên khẽ nhấp thử một ngụm, mùi hương quả cherry lan tỏa khắp kẽ răng và môi.

Cô từ từ thưởng thức quả anh đào trong miệng.

Một bài hát lại kết thúc, bài hát tiếp theo vẫn nối liền giai điệu buồn bã đó.

Thật trùng hợp, bài hát lần này lại chính là bài hát ban đầu khi Mễ Mị bước vào đây.

Giọng hát chuyển từ vui vẻ sang buồn bã, một tiếng hét tuyệt vọng vang lên! Đột nhiên Mễ Mị nằm gục xuống trên ghế sofa.

Tay và chân của cô không thể cử động được nữa, tay chân bủn rủn, từng khúc xương như bị vỡ vụn ra, chỉ để lại cơ thể mềm nhũn bất động.

Lông mi của Mễ Mị khẽ run, cô trợn mắt lên quay sang nhìn Kinh Hồng Phỉ.

Để lộ ra sự sợ hãi.

Lúc này Kinh Hồng Phỉ mới ngẩng đầu nhìn.

Dưới ánh đèn để lộ ra một khuôn mặt không có vẻ sa sút yếu ớt như lúc nãy, mà là khuôn mặt độc ác thâm hiểm, ánh mắt cô ta rõ ràng vẫn rất tỉnh táo, hiển nhiên vừa nãy cô ta đã giả vở say.

Khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười ngày càng trở nên dữ tợn.

"Cô nói rất đúng, hai người chúng ta chán ghét nhau như vậy. Điều này mãi mãi không bao giờ thay đổi. Bây giờ, tôi chỉ muốn nói với cô rằng."

"Tôi ước gì cô có thể biến mất khỏi thế gian này.

"Kinh Hồng Phỉ vươn tay ra khẽ véo má Mễ Mị, cảm nhận làn da mịn màng trắng nõn của cô, cô ta cố tăng lực ở cánh tay lên. Sau đó khẽ thở dài, giọng nói trở nên khàn đặc:"Làn da của cô đẹp thật đấy.

Tôi thật sự rất ghen tị.

"Mễ Mị cảm nhận cơn đau rát từ trên khuôn mặt truyền lên. Cô im lặng quan sát Kinh Hồng Phỉ, cô có thể cảm nhận sự tức giận trong đôi mắt của cô ta. Mễ Mị biết cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy đâu. Và bây giờ cô thực sự đã tin, Kinh Hồng Phỉ rất hận cô. Bất chợt Kinh Hồng Phỉ nhếch cằm cô lên, khuôn mặt trở nên dữ tợn:"Mễ Mị, nhìn thấy tôi thất bại thảm hại như vậy, có phải cô cảm thấy rất vui vẻ không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!