Chương 45: (Vô Đề)

"Lam Huệ, quê ở Tần Nam. Là bạn học cùng lớp thời đại học của Nghê Đông Kha. Tính cách hơi hướng nội, và khá rụt rè. Hồi còn đi học, Nghê Đông Kha đối xử với bà ta rất tốt. Tuy bọn họ vẫn chưa xác nhận yêu nhau, nhưng mọi người đều nghĩ hai người này là một đôi, chỉ là họ chưa công khai mà thôi. Tuy nhiên, điều này mới chỉ là tin đồn. Khoảng tầm năm thứ ba đại học, hai người này ngày càng xa cách."

"Bởi vì Nguyễn Khinh Ngữ đã xuất hiện."

"Đúng vậy! Cũng kể từ đó, Nghê Đông Kha và Nguyễn Khinh Ngữ đã lén lút qua lại với nhau." Đổng Hàng nói đến đây thì dừng lại, anh cầm cốc nước lên uống, rồi tiếp tục kể:

"Nghê Đông Kha là một gã đàn ông tồi. Ông ấy bị Nguyễn Khinh Ngữ bao nuôi, nhưng vẫn tiếp tục dây dưa với Lam Huệ. Có lẽ vì đoán trước được chuyện tình giữa mình và Nguyễn Khinh Ngữ không có kết quả. Nguyễn Khinh Ngữ đã cho ông ấy rất nhiều tiền, và ông ấy đã dùng số tiền đó để nuôi dưỡng Lam Huệ."

"Từ sau khi Nghê Đông Kha mang theo đứa bé trở về quê, Lam Huệ cũng đi theo. Lúc đó hàng xóm còn tưởng rằng, ba người bọn họ mới là một gia đình. Một năm sau, Nghê Đông Kha quay trở về thành phố H, ông ta đã nối lại mối quan hệ với Nguyễn Khinh Ngữ. Lúc đó Lam Huệ đã chấp nhận từ bỏ. Nhưng bà ta vẫn không chịu kết hôn, vẫn luôn ở bên cạnh Nghê Đông Kha."

Mễ Mị cố hứng chịu cú sốc: "Họ vẫn có thể chung sống với nhau như vậy??"

Đổng Hàng vỗ tay khen ngợi:

"Tại sao lại không thể! Họ vẫn sống với nhau rất hòa thuận, giữa họ có làm một bản thỏa thuận gì đó hay không thì tôi không rõ. Nhưng những gì tôi vừa kể đều là sự thật. Chỉ là...! có một điều rất kì lạ..."

"Nhiều năm trôi qua, Lam Huệ vẫn yên lặng đứng chờ. Mối quan hệ của bà ta với người nhà không được tốt. Tôi chỉ biết bố mẹ bà ta đã chuyển đến thành phố G sinh sống, bà ấy rất ít khi về thăm nhà. Từ sau khi Nguyễn Khinh Ngữ bỏ đi, bà ta thường xuyên đến bệnh viện chăm sóc Nghê Đông Kha. Điều này, đã được tôi đã thám thính qua các bác sĩ và bệnh nhân lâu năm trong viện dưỡng lão. Nhưng khoảng tầm sáu năm về trước, số lần Lam Huệ xuất hiện ngày càng ít. Cho đến bốn năm tiếp theo, bà ta không còn xuất hiện nữa."

"Bà ấy có thể kiên trì lâu đến như vậy, đã khiến cho tất cả mọi người trong viện dưỡng lão đều rất cảm động. Họ mong sẽ có một kỳ tích xảy ra và người kia sẽ tỉnh lại, hai người sẽ sống bên nhau mãi mãi. Suốt mấy năm đó, bà ta vất vả chăm sóc Nghê Đông Kha, và đó mới chính là tình yêu đích thực! Việc bà ta dần biến mất, đã gây ra bao tiếc nuối trong lòng mọi người."

"Hầy...! Cô gái kia là một người tốt, đã bao nhiêu năm trôi qua, chỉ còn mình cô ấy đi đến thăm người đàn ông. Bệnh tình người đàn ông đó vẫn không có tiến triển, cô ấy có thể kiên trì lâu như vậy, không phải là chuyện dễ dàng..." Đổng Hàng mô tả lại giọng điệu của mấy bà lão trong viện dưỡng lão.

"Tầm hai đến ba năm nay, tôi đã bị mất tung tích của Lam Huệ. Người này tựa như đã biến mất khỏi thế gian vậy. Dựa theo những gì tôi suy đoán, dù Nghê Đông Kha đối xử với bà ta tệ bạc như thế nào. Bà ta vẫn rất yêu ông ta, nên tôi nghĩ không có chuyện bà ta bỏ rơi ông ta ở đó một mình. Tôi đã ẩn nấp ở trong viện dưỡng lão, cố gắng quan sát những gì xảy ra quanh Nghê Đông Kha. Và đúng như tôi đoán, dù bây giờ bà ta đã thay đổi khuôn mặt, nhưng tôi biết bà ta chính là Lam Huệ."

"Lúc đầu tôi còn nghĩ đó là Nguyễn Khinh Ngữ. Nhưng hẳn là cô cũng biết để có thể làm được cái nghề này, tôi chỉ dám chắc chắn khi trên tay mình có bằng chứng xác thực. Thế nên tôi đã lén nhờ người đi nhổ tóc bà ta. Và thông qua kết quả ADN, tôi phát hiện bà ta chính Lam Huệ - kẻ đã bị mất tích!"

"Không thể nào!

"Mễ Mị cầm bức ảnh đó lên, cô nhìn chằm người phụ nữ trong bức hình. Trong đầu trầm tư suy nghĩ, cố dò soát lại những thông tin đúng. Không đúng, có điều gì đó rất bất thường.. Mễ Mị nhíu mày lại, những gì mà Đổng Hàng vừa nói ra, cô vẫn rất nghi ngờ:"Lam Huệ sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, bà ta vẫn lén lút đi đến thăm Nghê Đông Kha, tại sao Nghê Nhất Lâm lại không biết chuyện này?

Chẳng lẽ tất cả?"

Đổng Hàng từ tốn giải thích:

"Đó là chuyện riêng của Nghê Nhất Lâm. Dựa theo thông tin tôi điều tra được, có thể vì từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, nên Nghê Nhất Lâm đối xử khá lạnh nhạt với bố mẹ ruột của mình. Số lần cô ấy đi đến thăm Nghê Đông Kha chỉ đếm trên đầu ngón tay. Từ khi chuyển đến thành phố H học, cô ấy không còn đến thăm Nghê Đông Kha nữa."

"Chỉ có duy nhất một lần, lúc đang học năm hai, cô ấy đã lén về thăm Nghê Đông Kha!

"Đổng Hàng nói cho Mễ Mị nghe dữ liệu quan trong nhất. Mễ Mị nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào trong khoảng thời gian đó, cô nhanh chóng phát hiện ra:"Lúc đó cô ta cũng bắt đầu tiếp cận hai anh em nhà họ Kinh!

"Có thể.. Không, chắc chắn đã có người nói cho cô ta biết chân tướng của vụ tai nạn đó, hơn thế nữa còn tiết lộ rằng chính Kinh gia là kẻ đã khiến cho nhà cô ấy"nhà tan cửa nát

". Nên cô ta mới đột nhiên chạy đến thăm người cha ruột của mình! Đổng Hàng giơ ngón tay cái lên:"Rất đúng, cô quá là thông minh!"

Một lúc sau, Đổng Hàng lại lên tiếng:

"Lam Huệ sau khi biến mất đã lén đi ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ. Tuy về sau bà ta vẫn đến thăm Nghê Đông Kha, nhưng số lần rất ít. Thêm vào đó bên cạnh bà ta lúc nào cũng có vệ sĩ, nên có rất ít người trong bệnh viện biết được chuyện bà ta đến thăm Nghê Đông Kha. Chẳng qua là tôi may mắn bắt gặp được cảnh này, cũng không ngại nguy hiểm đi theo điều tra bà ta."

Mễ Mị trầm tư suy nghĩ:

"Cho nên, từ sau khi Lam Huệ phẫu thuật thẩm mỹ thành Nguyễn Khinh Ngữ, vào khoảng thời gian đó cũng là lúc Nguyễn Khinh Ngữ mất tích. Và bà ta chính là manh mối quan trọng nhất! Chắc chắn phải có người đứng phía sau chỉ huy bà ta, đúng không?"

"Tôi kể cho cô nghe một chuyện, lúc tôi đi điều tra Lam Huệ, đã phải gặp rất nhiều hiểm nguy...! balabala

"Đổng Hàng phấn khích kể cho Mễ Mị nghe những chuyện anh ta trải qua trong khoảng thời gian này. Anh ta miêu tả bản thân giống như một vị anh hùng tái thế, chiến đấu với thế lực xấu xa để giành lấy công lý. Anh ta nói mình vừa thông minh lại rất dũng cảm vượt qua bao nhiêu cạm bẫy. Mễ Mị nghe thấy vậy, liền quan tâm hỏi:"Anh có bị thương ở đâu không?"

Đổng Hàng nở nụ cười xấu xa:

"Hầy, tôi vẫn ổn. Chỉ có sếp là thật quan tâm đến tôi, tôi chỉ bị..." Anh ta ở trước mặt cô gãi khắp người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!