Chương 38: (Vô Đề)

"Kinh tổng, không ngờ lại gặp ngài ở đây. Lúc ở trên thuyền tôi vẫn chưa kịp chào hỏi ngài." Giọng nói Nghê Nhất Lâm truyền qua khe tủ quần áo.

Mễ Mị ghé sát tai, cô nhìn trộm bên ngoài thông qua khe hở.

Tuy nhiên đập vào mắt của cô là bóng lưng vừa cao vừa thẳng của Kinh Hoằng Hiên.

Vị trí mà Kinh Hoằng Hiên đứng vừa hay quay lưng về phía tủ quần áo.

Đồng thời cũng đang chắn tầm nhìn của Mễ Mị.

Mễ Mị lặng lẽ lôi điện thoại ra, ấn gọi vào số điện thoại của người kia.

Dinh dinh dinh dinh ~ Điện thoại của Kinh Hoằng Hiên đặt ở trên sofa đột nhiên vang lên.

"Chờ tôi một chút." Kinh Hoằng Hiên đi đến sofa cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi, nét mặt của vẫn rất bình tĩnh.

"Ừ, được...

"Mễ Mị ngay lập tức cúp máy. Cô để Kinh Hoằng Hiên tự biên tự diễn. Cô quay ra nhìn về hướng cửa ra vào, phát hiện Nghê Nhất Lâm đã tự ý bước vào phòng. Tâm tư Tư Mã Chiêu!"Kinh tổng, ban công của phòng ngài hướng thẳng ra biển, khung cảnh ở đây nhìn đẹp quá.

"Kinh Hoằng Hiên cúp điện thoại, anh phát hiện Nghê Nhất Lâm đã bước vào trong phòng. Anh quay sang nhìn về hướng tủ quần áo, sau đó nhìn ra ngoài ban công:"Ừ, khung cảnh ở đây nhìn khá đẹp."

"Em... nghĩ chúng ta nên thay đổi cách xưng hô? Em cảm thấy cách gọi Kinh tổng quá xa cách, mà cũng không phù hợp nữa."

Mễ Mị nhìn qua khe hở, cô thấy Nghê Nhất Lâm đột nhiên tiến lại gần chỗ Kinh Hoằng Hiên đang đứng, giọng nói cô ấy vừa ngọt ngào vừa quyến rũ.

"Em gọi anh là Hoằng Hiên...! Có được không?

"Đồ! Mặt! Dày! Từ trong tủ quần áo, Mễ Mị khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô ngay lập tức nắm chặt tay lại. Kinh Hoằng Hiên, tốt nhất anh nên trả lời tử tế, không thì đừng trách tôi ác độc. ||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung ||||| Kinh Hoằng Hiên vẻ mặt lạnh lùng, anh không trả lời câu hỏi đó, anh chỉ giơ điện thoại lên:"Đã đến giờ tập hợp rồi."

Nghê nhất lâm: "Vâng, vậy...! hai người chúng ta cùng nhau đến chỗ tập hợp nhé?"

Lần này Kinh Hoằng Hiên đã thẳng thừng từ chối:

"Không cần. Tôi sẽ đi cùng với Mễ Mị." Nhắc tới tên của người kia, khóe môi anh khẽ nhếch lên.

Nghê Nhất Lâm nét mặt trở nên tái nhợt, may là cô ta đã kịp thời che giấu: "Vậy em đi xuống trước đây, Hoằng Hiên."

"Nghê Nhất Lâm."

Kinh Hoằng Hiên mang khuôn mặt không biểu cảm: "Tôi nghĩ cô nên gọi tên đầy đủ của tôi vẫn là tốt nhất.

"Nghê nhất lâm trong lòng hoảng sợ. Quả nhiên, hứng thú ban đầu của Kinh Hoằng Hiên dành cho cô đã dần biến mất... Cô ấy nở nụ cười miễn cưỡng, nhìn Kinh Hoằng Hiên, rồi vội vã rời đi. Nghe được tiếng đóng cửa phòng. Mễ Mị ngay lập tức nhảy ra ngoài. Cô chạy ra mở cửa, cô phát hiện không nhìn thấy Nghê Nhất Lâm đâu nữa. Kinh Hoằng Hiên đứng bên cạnh, anh khoanh hai tay lại:"Em thấy biểu hiện của anh có ổn không?"

"Cũng được. Miễn cưỡng bảo toàn mạng sống."

Mễ Mị bĩu môi nói, khi chắc chắn rằng không có ai trên hành lang.

Cô cảm thấy có điều gì đó rất kì lạ.

Vừa mới xuống thuyền, Nghê Nhất Lâm dám đi đến gõ cửa phòng Kinh Hoằng Hiên, chẳng phải mấy ngày tiếp theo hành động cô ấy ngày càng trắng trợn hơn sao.

Ai mà biết liệu Kinh Hoằng Hiên có đột nhiên nảy sinh tình cảm với Nghê Nhất Lâm hay không!

Nghĩ đến đây, Mễ Mị liền quay sang lườm người kia.

Kinh Hoằng Hiên không thể nhịn cười được nữa rồi, anh vội giơ hai tay lên để chứng minh sự trong sạch của mình.

"Nếu em vẫn còn hoài nghi, thì em cứ việc trói chặt anh lên người?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!