Chương 7: (Vô Đề)

Gió nhẹ thổi qua, cành lá xào xạc, xe lăn của Phó Thần lăn trên đá cuội phát ra âm thanh lộc cộc, trong một mảnh tĩnh mịch càng thêm rõ ràng.

Ta thấy bờ vai căng cứng của Phó Thần thả lỏng, liền biết, những người ẩn trong rừng đã rút lui.

Cung nữ dẫn đường dừng lại trước sân: "Bẩm Vinh An công chúa, đã đến."

Người trong sân chắp tay sau lưng, con mãng xà bốn móng trên áo bào dương oai diễu võ, giống như vật sống.

Ta không hề bất ngờ: "Thái tử điện hạ."

Ngụy Triều xoay người, ánh mắt lạnh lùng khinh miệt, quét qua ta và Phó Thần.

Sau đó, một tiếng cười nhạo.

"Quả nhiên là một đôi bích nhân, thật xứng đôi."

12.

Phó Thần giống như không nghe ra địch ý của hắn, nhàn nhạt đáp: "Đa tạ điện hạ khen ngợi."

Ngụy Triều cười khẩy: "Hoàng muội, đây là phu quân mà ngươi muốn tìm sao?"

Ta im lặng.

Sau khi ta lọt vào mắt Ngụy Triều, có một khoảng thời gian, hắn coi ta như tiểu sủng vật bên cạnh đùa giỡn, muôn vàn "sủng ái".

Cho đến một lần, kẻ công lược nhập vào bạn đọc của thái tử đem ta chặn ở hòn non bộ, thổ lộ tình cảm.

Ta đang ỡm ờ đối phó, Ngụy Triều từ sau hòn non bộ đi ra, tươi cười rạng rỡ, một cước đá tên bạn đọc kia xuống hồ nước, mệnh thái giám trông coi, không cho hắn ta bơi lên.

Sau đó bóp cằm ta, từng chữ từng chữ hỏi ta, chẳng lẽ ta thích loại hàng này?

Ta nói: "Chưa từng."

Ngụy Triều ngược lại sắc mặt âm trầm: "Hắn là bạn đọc của thái tử ta, ngay cả hắn ngươi cũng không coi trọng, còn muốn coi trọng ai?"

Ta lắc đầu: "Phu quân ta mong cầu chỉ có một điểm."

"—— Bao dung tất cả những gì thuộc về ta."

Ta không cần một phu quân cao cao tại thượng, càng không cần chiến hữu sánh vai nơi sa trường, lại càng chẳng cần nam sủng ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh.

Bao dung mà ta muốn, là cho gì lấy đó, là tin tưởng vô điều kiện và ủng hộ, cũng là đưa cổ chịu chém, cam nguyện ở dưới ta, chịu ta sai khiến, vì ta quét sạch mọi chướng ngại.

Ngụy Triều buông ta ra, cười lớn: "Người si nói mộng!"

Quả thật là người si nói mộng, trên đời làm gì có nam nhân như vậy?

Phù hợp với điều kiện này, chỉ có thần dân.

Ta lặng lẽ suy nghĩ, ta thật sự có tham vọng.

Những kẻ công lược có lẽ nằm mơ cũng không ngờ, chính sự xuất hiện của bọn chúng, mới khiến ta càng thêm nhận thức được tình yêu nhẹ bẫng, quyền thế nặng nề. Vì mục tiêu duy nhất đó, ta cam nguyện nhẫn nhịn lâu dài.

Ta khẽ cười, dịu dàng cúi đầu: "Hoàng huynh nói đúng, là Tử Quân suy nghĩ viển vông."

Chỉ là điều ta không ngờ tới là, đã bảy năm trôi qua kể từ lần nói chuyện đó, Ngụy Triều vậy mà vẫn nhớ.

Ta liếc nhìn Phó Thần, đáp: "Đúng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!