Chương 2: (Vô Đề)

03.

Không phải là ép buộc đạo đức sao? Ta cũng biết.

Ta nhìn hắn, cười thảm vài tiếng: "Hoàng huynh mới là khiến Tử Quân lạnh lòng, có danh phận công chúa, Phó gia ít nhất sẽ đối với ta cung kính. Nhưng nếu ta không danh không phận đi theo huynh, ai sẽ để ý đến một người nữ nhân họ Ngụy? Hơn nữa trên đời không có tường nào gió không lọt qua, nếu chuyện này bại lộ, Hoàng hậu nương nương sẽ là người đầu tiên lột da ta!"

Ngụy Triều bị ta nói cho mặt đỏ tía tai, nắm tay siết chặt, cơ thịt hai bên má phồng lên, giống như muốn xé xuống một miếng thịt trên người ta.

"Muội!"

Ta quay mặt đi, cố gắng tẩy não bản thân.

[Hảo cảm -20, xin ký chủ mau chóng tăng điểm hảo cảm.]

Quả nhiên, Ngụy Triều cuống lên.

"... Vậy muội muốn ta phải làm sao?" Hắn dịu giọng, "Tử Quân, ta gánh vác trọng trách của một quốc gia, không thể bỏ lại tất cả mà mang muội rời đi được."

Là không thể bỏ xuống vinh hoa phú quý mới đúng chứ?

"Thái tử ca ca..." Ta đúng lúc tỏ ra yếu đuối, giơ tay kéo tay áo hắn.

Trước kia khi phối hợp với Ngụy Triều để hắn tăng điểm hảo cảm, ta cũng rất ít khi làm ra những cử chỉ thân mật với hắn, cho nên Ngụy Triều thấy ta chủ động đến gần, nhất thời mừng rỡ như điên, giọng điệu cũng tốt hơn rất nhiều.

Ta nép vào lòng hắn: "Có thể được Thái tử ca ca yêu thương, đã là vinh hạnh của Tử Quân rồi, ta không dám hy vọng xa vời hơn, chỉ cầu... có thể có được một hai tín vật của Thái tử ca ca, để gửi gắm nỗi nhớ nhung."

Ngụy Triều quanh năm luyện võ, dáng người cao lớn rắn chắc, trên người có mùi long diên hương thoang thoảng, không khó ngửi.

Nhưng ta ở trong lòng hắn, lại từng cơn dâng lên cảm giác buồn nôn.

Trong đầu, toàn là cảnh tượng Ngụy Triều thật sự đã từng dẫn ta đến bãi săn, nhìn ta chật vật chạy trốn, cười ha hả.

Ta thân là công chúa, dù không được sủng ái đến đâu, những nam nhân có thể tiếp xúc với ta cũng có hạn.

Cho nên khi tiếng lòng của kẻ công lược xuất hiện trên người hoàng huynh cao cao tại thượng của ta, ta suýt chút nữa không khống chế được sát ý của mình.

Đám đàn ông đến từ thế giới khác này, lại ngạo mạn và ngu xuẩn đến thế.

Bọn chúng lại cho rằng, chỉ cần bố thí một chút ấm áp, ta sẽ giống như con ch. ó ngửi thấy xương thịt, không màng liêm sỉ mà phục tùng dưới chân người ca ca cùng cha khác mẹ của mình.

—— Trong mắt bọn chúng, ta rốt cuộc là cái gì?

Hay là nói, đàn ông đều thích cảm giác kích thích cấm kỵ?

Ta nghịch ngợm miếng ngọc bội bên hông Ngụy Triều, ngẩng mặt, chờ mong nhìn hắn: "Ca ca, ta muốn cái này."

Ngụy Triều lộ ra vẻ do dự.

[Đây chính là thứ hoàng đế cho ta, có thể ra lệnh cho một ngàn cấm quân! Ngụy Tử Quân có phải cố ý không?]

[Không, không đúng, kẻ công lược trước đó chiếm thân xác của hoàng đế, đối với nàng ta trăm bề sủng ái, hẳn là đã nuôi nàng ta thành phế vật rồi. Nàng ta cũng không có cơ hội trưởng thành thành một con quái vật đầy tâm cơ như ban đầu mới đúng!]

Ánh mắt của kẻ công lược dần dần kiên định.

[Một người nữ nhân như nàng ta cũng không dám giở trò gì! Cùng lắm thì đợi sau khi xong việc, ta sẽ trực tiếp g.i.ế. c nàng ta!]

"Có gì đâu?" Ngụy Triều tháo ngọc bội xuống, nhét vào tay ta.

Giơ tay gõ nhẹ lên sống mũi ta, cưng chiều nói: "Quân Nhi cho dù muốn ngôi sao trên trời, hoàng huynh cũng hái xuống cho muội!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!