Trong hoàng cung xảy ra chuyện xấu hổ cha con tương tàn, Ngụy Triều bận đến tối tăm mặt mũi, nào có biết người kể chuyện lại thêu dệt thêm câu chuyện mới gì?
Lúc Mạc Tam Nương mang theo thuốc nổ mới nghiên cứu chế tạo đến cửa, ta đang đắp thuốc cho Phó Thần.
Hắn vốn khăng khăng không chịu để ta đến gần, bị ta nổi trận lôi đình, chỉ đành run tay cởi đai lưng, vén áo bào lên, quay mặt vào trong, giọng nói không vững.
"Vết thương m.á. u me, thần sợ làm bẩn mắt điện hạ."
Ta cười như không cười: "Chàng và ta vốn không có tình nghĩa vợ chồng, nếu như ngay cả chuyện nhỏ này cũng phải né tránh, vậy thì kết thân này còn có ý nghĩa gì?"
Vốn chỉ là nói đùa, ai ngờ Phó Thần lại như thật sự nghe lọt vào trong lòng, không nói gì, mà từ bên cạnh gối sờ soạng một hồi, tìm ra một tờ giấy hòa ly.
Mực hơi nhạt, trên đó còn có đề tên của hắn, rõ ràng là đã có từ lâu.
Trong lòng bỗng nhiên có chút nghẹn khuất, ta lạnh mặt nói: "Chàng có ý gì?"
Phó Thần cúi đầu, đôi vai gầy guộc chống đỡ chiếc áo mỏng manh, dường như vĩnh viễn không thể lấp đầy, da thịt như giấy dán vào xương cốt.
"Ý trên mặt chữ."
Hắn quay lưng về phía ta, vừa động đậy, mái tóc đen nhánh đổ xuống, như một dòng sông dài màu đen, dọc theo gai cột sống, chân sông uốn lượn trên giường.
"Phó mỗ đã nói, sẽ giúp điện hạ đạt được ước nguyện... Cho nên điện hạ... Không cần phải miễn cưỡng."
Không cần phải miễn cưỡng?
Không cần phải miễn cưỡng!
Ta tức đến bốc hỏa, Phó Thần đây là cảm thấy, ta muốn lợi dụng hắn, cho nên mới giả vờ thích, lấy sắc dụ người?
Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến hắn xa lánh lạnh nhạt với ta?
Cho dù quả thật là như vậy, hắn một kẻ công lược, tại sao còn phải làm điều thừa thãi, cố tình vạch trần?
Chẳng lẽ là vì "tình yêu chân thật" của ta sao?
Khóe môi bất giác nhếch lên một nụ cười mỉa mai, rồi dần dần nhạt đi.
Ta đột nhiên phản ứng lại, cỗ chột dạ không rõ ràng trong sâu thẳm nội tâm này.
— Ta tức giận như vậy, chẳng phải là chứng minh ta đối với hắn, quả thật có vài phần thật lòng sao?
27.
Nhận thức này, chẳng khác nào cho ta một cái tát, khiến ta lập tức tỉnh táo lại.
Tình yêu đáng sợ như vậy, thậm chí còn mê hoặc hơn cả quyền thế. Nó giống như thuốc độc, vô tri vô giác thấm vào xương tủy, đến khi c.h.ế. t đến nơi, mới bừng tỉnh ngộ.
Ta buông thả tình yêu của mình, nhưng khi ta thật sự ý thức được mình yêu hắn, trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ.
Ta nhớ đến phụ hoàng c.h.ế. t không nhắm mắt, nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp tôn quý như tượng đá của hoàng hậu, nhớ đến lúc mẫu thân ta chết, sản dịch không ngừng chảy, nhớ đến tiếng lẩm bẩm của tam hoàng tử...
Cũng nhớ đến vô số kẻ công lược, trước sau như một muốn đạt được mục tiêu.
— Điểm hảo cảm của ta.
Ta từng khinh thường không thèm để ý, là bởi vì ta chưa từng thật sự rung động.
Trong "Diệu Sắc Vương Cầu Pháp Kệ" có nói: "Mọi ân ái gặp gỡ, vô thường khó được lâu... Do ái sinh sầu lo, do ái sinh sợ hãi, nếu lìa xa ái dục, không sầu cũng không sợ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!