24.
Nhưng suối nước nóng này cuối cùng cũng không ngâm được.
Sau khi về phủ, người trong cung đến truyền lời, nói phụ hoàng muốn úy lạo công thần, bảo ta đưa phò mã đến dự tiệc.
Ta sai người nhét cho thái giám truyền lời ít bạc, hắn ta hạ giọng nói với ta, phụ hoàng có ý thoái vị.
Mời ta đến dự Hồng Môn Yến này, chắc chắn cũng không có ý tốt gì.
Qua lớp tay áo, ta chạm vào miếng ngọc bài cứng rắn, cúi đầu tuân chỉ.
Đến yến tiệc, phụ hoàng quả nhiên không có ý tốt, trước tiên là giả mù sa mưa thăm hỏiPhó Thần một phen, sau đó ban cho hắn chỗ ngồi.
Nhưng Phó Thần hai chân vô lực, thiếu chỗ dựa lưng, căn bản không thể ngồi vững, chỉ có thể chống tay vào bàn, dùng sức đến nỗi gân xanh nổi lên.
Ta là công chúa, cần phải ngồi cùng với các nữ quyến, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Thần bị mời rượu hết ly này đến ly khác, bọn họ quyết tâm muốn nhìn thấy hắn mất thăng bằng, ngã sấp xuống đất trong bộ dạng chật vật.
"Hoàng muội đang lo lắng cho phò mã sao?"
Đột nhiên, Ngụy Triều tay cầm chén rượu, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh ta, từng chữ thốt ra, chữ nào chữ nấy đều tóe ra độc.
"Thay vì lo lắng cho người khác, chi bằng lo cho bản thân mình nhiều hơn, đúng không?"
"Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy."
Ngụy Triều đi rồi, một ánh mắt nóng rực độc địa rơi vào người ta, nhìn theo, chỉ thấy Thái tử phi đang nhìn chằm chằm vào ta, không biết đã nhìn bao lâu.
Nàng ta và Ngụy Triều cũng là phu thê từ nhỏ, chỉ có điều nhìn dáng vẻ này, lại là lang vô tình mà thiếp hữu ý.
Ta nhíu mày.
Lúc này, trên đài phụ hoàng ban ngự tửu, dưới đài các đại thần cũng kính nhau từ xa, Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn ở một bên, trên mặt không buồn không vui, giống như một pho tượng Bồ Tát bằng đất.
Biến cố xảy ra ngay trong khoảnh khắc này.
Chỉ nghe thấy một tiếng "choang" giòn tan, mấy vị đại thần làm rơi chén rượu.
Ngay sau đó, từng người áo đen nối đuôi nhau vào, cầm kiếm c.h.é. m giết, chiến đấu với cấm quân theo sát phía sau.
Có người hét lớn một tiếng "hộ giá", một đám người lập tức xông tới, đẩy ta lùi lại mấy bước.
Trong lúc hỗn loạn, ta nhìn thấy khuôn mặt say xỉn của phụ hoàng, nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Ngụy Triều, nhìn thấy sự chán ghét thoáng qua của Hoàng Hậu, nhìn thấy Thái tử phi vén váy chạy về phía này.
Trong muôn vàn khuôn mặt, duy chỉ không có Phó Thần.
Tim thắt lại, ta gạt vai người phía trước, cố gắng chen ra ngoài.
"Ngụy Tử Quân!"
Tiếng gầm giận dữ tột cùng truyền đến từ phía sau, vai ta trĩu xuống.
Ta quay đầu lại, lại là Ngụy Triều đang bóp chặt vai ta, không cho ta nhúc nhích nửa bước.
Hắn nhíu mày, một tay cầm kiếm, trên mặt mang theo sát khí: "Ngươi muốn tìm c.h.ế. t sao?"
Tình thế cấp bách, ta không kịp cãi nhau với hắn: "Điện hạ đang nằm mơ sao!"
Sau đó rút d.a. o găm bên hông hắn ra, không thèm quay đầu lại mà xông về phía trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!