Chương 15: (Vô Đề)

Quen nhìn thấy sự bố thí cao cao tại thượng của những kẻ công lược, nghe qua sự khinh thường và không cam lòng trong lòng bọn họ, vẻ mặt thấp hèn yếu ớt của Phó Thần, ngược lại khiến ta không thể kiềm chế được mà nảy sinh một loại nhu tình.

Không liên quan đến tình yêu, có lẽ là bởi vì, hắn luôn có thể cho ta một loại ảo giác cúi người hái hoa --

Võ công cao cường, sức mạnh trời sinh, thân thể quá mức cao lớn, công lao hiển hách, tất cả đều bị nhét vào một chiếc xe lăn, đi đứng nằm ngồi đều cần người khác giúp đỡ. Mà hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, chờ đợi, cầu nguyện. Như hôm nay, nếu không có người nhặt hắn lên, liền cứ thế ngã trong bùn đất.

Cũng có lẽ, ta ở trên người hắn, cũng nhìn thấy bóng dáng của chính mình trước kia.

-- Sự lấy lòng đối với phụ hoàng, sự sợ hãi đối với Hoàng Hậu, sự nhẫn nhịn đối với Ngụy Triều, sự lấy lòng đối với những kẻ công lược.

Tất cả mọi thứ, bị gấp lại nhét vào trong cơ thể, lại theo những giọt m.á. u và nước mắt ngày qua ngày vặn vẹo phình to, cuối cùng biến thành dục vọng đè nén đáng sợ như hiện tại.

Cả đời ta có quá nhiều điều không thể không làm, nói không đúng lòng, thân bất do kỷ, bởi vậy ta không hướng tới tự do, mà là hướng tới một cái lồng giam khác.

Đó là sự khống chế tuyệt đối của một người đối với một người khác, từ thân thể đến tâm hồn.

Trước kia, ta mượn việc trêu đùa những kẻ công lược, khiến bọn họ thất bại vào thời khắc trước khi thành công, để đạt được cảm giác thỏa mãn này.

Mà bây giờ, ta có Phó Thần.

[Độ hảo cảm +50]

Loại tình cảm này cũng có thể coi là yêu thích sao?

Dưới lòng bàn tay, tai Phó Thần dần dần nóng lên, da thịt ửng lên một màu hồng nhạt, hắn run rẩy hàng mi, gạt tay ta ra, thậm chí không chịu nhìn thẳng vào ta.

Giọng nói lạnh lẽo, thậm chí có chút cứng ngắc: "Điện hạ, đủ rồi."

Đủ rồi?

Sao có thể đủ?

Công lược của ngươi còn chưa thành công, cho nên, hãy dốc hết sức lực để dụ dỗ ta đi.

Ta toàn thân run rẩy, khoái cảm phóng túng và lý trí khắc chế giống như hai ngọn lửa, trong mạch m.á. u ta xông pha, trong tai thậm chí có thể nghe thấy tiếng mạch m.á. u đập thình thịch.

Ta đã đề phòng những kẻ công lược đó quá lâu. Bọn chúng như lũ thợ săn ngu ngốc nhất, chẳng thèm che giấu đao kiếm và lòng tham. Vì vậy, trước khi rơi vào những cạm bẫy hoa mắt, điều đầu tiên ta cảm thấy, chính là sợ hãi.

Nhưng Phó Thần thì khác, hắn không khiến ta sợ hãi.

Hắn giống hệt con cáo trắng mắc bẫy, vẻ điềm tĩnh giả tạo, móng vuốt sắc nhọn và bộ lông vấy máu, đủ để khiến bất kỳ kẻ săn mồi nào cũng phải sôi máu.

Ta không thể cưỡng lại.

Đó là bản năng của ta.

22.

Ta tỉnh táo, rơi vào lưới tình cuồng nhiệt.

Giống như con bạc đường cùng, ôm lấy con chip cuối cùng cũng là duy nhất, đặt cược cả bản thân vào ván bài.

Ta điên cuồng sủng ái Phó Thần, lắng nghe điểm hảo cảm không ngừng tăng lên mỗi ngày, đoán xem những điều ta không thể nghe thấy, sự đắc ý và vui sướng của hắn, có lẽ còn có cả khinh thường và coi nhẹ.

Khi kẻ công lược thứ 87 nhập vào phụ hoàng, ta đã nghe được tiếng lòng của hắn ta.

Đó là một loại, cuồng hỉ và mệt mỏi khi có được tất cả.

Hắn ta tự nói với hệ thống: [Chả trách hoàng đế trong phim cung đấu luôn tỉnh táo lý trí, bởi vì sau khi có được tất cả, mọi thứ đều trở nên vô vị. Trên thế giới này sẽ không còn cám dỗ, do đó cũng không có rủi ro và điểm yếu không thể biết trước.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!