01.
Đêm tân hôn, ta cho lui hết người hầu, một mình ngồi bên cửa sổ.
Ngoài phòng, loáng thoáng nghe được tiếng xì xào của đám nô tỳ.
"Vinh An công chúa thật đáng thương, nghe nói đôi chân của Phó Thần kia thuốc thang vô hiệu, người cũng sắp không xong rồi... Công chúa gả qua đó, khác gì sống thủ tiết đâu?"
"Dù công chúa hiện tại không được sủng ái, cũng không đến nỗi phải gả cho một kẻ tàn phế chứ! Lúc trước Bệ Hạ cũng từng sủng ái công chúa một thời gian, không biết vì sao lại lạnh nhạt... Đúng là lòng vua khó dò."
"... Còn có Thái tử điện hạ, vì sao Bệ Hạ đang yên đang lành đột nhiên lại bắt ngài ấy cấm túc?"
Vì sao ư?
Ta nghe vậy, khẽ cười không thành tiếng.
—— Đương nhiên là vì phụ hoàng phát hiện ra đứa con trai mà ông ta ưng ý nhất, lại là một tên cầm thú thèm muốn muội muội ruột bất chấp luân thường đạo lý chứ sao!
Nực cười hơn nữa là, xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, phản ứng đầu tiên của ông ta lại là gả ta đi.
Chắc hẳn trong mắt ông ta, hoàng huynh chỉ là nhất thời bị ta mê hoặc, chỉ cần không có ta, đứa con trai ngoan của ông ta có thể quay đầu là bờ, ngoan ngoãn làm Thái tử điện hạ của Đại Ngụy.
—— Tiếc là ông ta không biết, hoàng huynh không thể không có ta.
Không phải vì hắn yêu ta đến mức nào.
Mà bởi vì, hắn là một kẻ công lược.
Không có tình yêu của ta, hắn sẽ chết.
02.
Trăng lên đầu cành liễu, ánh sao lấp lánh như vàng vụn lọt qua song cửa, sau vài tiếng chim kêu, ngoài phòng truyền đến hai tiếng "bịch bịch".
Ta quay đầu, lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng đang mở toang.
Ngoài cửa, Ngụy Triều một thân áo màu đất son, tóc tai bù xù, ngón tay bám vào khung cửa siết chặt, mu bàn tay nổi rõ từng đường gân xanh.
Hắn nghiến răng, mắt đỏ hoe, nhẫn nhịn, từng bước đi về phía ta.
"Quân Nhi."
Hoàng huynh đứng trước mặt ta, tấm lưng rộng lớn thẳng tắp cong xuống, vây ta ở trên ghế.
Giọng nói run rẩy: "Có thể không gả không?"
Gương mặt kia tuấn tú vô cùng, phong thần tuấn dật, sáng như sao trời, là tình trong mộng của biết bao tiểu thư khuê các.
Nhưng nhìn gương mặt giống ta như đúc kia, ta chỉ thấy ghê tởm.
Bởi vì ta nghe được tiếng lòng của hắn.
[Điểm hảo cảm còn thiếu bao nhiêu?]
Một giọng nói máy móc khác vang lên: [Vẫn là 99, xin ký chủ cố gắng hơn nữa.]
[Mẹ kiếp, nàng ta còn muốn ta thế nào nữa? Thời hạn sắp đến rồi, thất bại ta sẽ chết!]
Ngụy Triều – hay nói đúng hơn là kẻ công lược trong cơ thể hắn sốt ruột chửi bậy vài câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!