Chương 8: Luyến Tỷ Cuồng Ma 8

Khương Phỉ đứng bên cạnh Ôn Ý Thư, cổ tay bị y nắm chặt.

Y không nhìn cô, chỉ rũ mắt nhìn quyển sách thật dày đặt trên bàn, dường như câu hỏi kia chỉ là ảo giác.

Khương Phỉ khẽ rút tay ra nhưng y rất nhanh đã nắm chặt lại.

"Tại sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?

", Khương Phỉ không phản kháng nữa, cô hơi xoay người sang nhìn Ôn Ý Thư lại thấy y như cũ không nói gì. Âm thanh của cô hơi trầm, mang theo nhàn nhạt nghiền ngẫm cùng lười biếng,"Tại sao lại để ý chuyện em thích ai?

"Bàn tay đang nắm lấy tay cô khẽ run, Ôn Ý Thư ngẩng đầu nhìn Khương Phỉ. Mặt cô như cũ phiếm hồng mang theo men say, hai mắt hơi híp lại, như thể sự suy tư ban nãy chỉ là ảo giác."Lạc Thời thật sự rất tốt", Khương Phỉ cúi người, tiến đến trước mặt y, khẽ chớp mắt, "Ôn ca ca, anh không nghĩ như vậy sao?

"Lạc Thời, thật sự, rất tốt. Ôn Ý Thư nghe cô nói những lời này xong, trong lòng chợt căng thẳng. So với bất kì ai, y là người rõ ràng nhất việc Lạc Thời là kẻ đầy chất độc. Ngày thường hắn sống trong lãnh địa của mình, một khi có ai tự tiện xông vào, hắn sẽ dùng tốc độ chưa đầy một cái nháy mắt mà"ăn tươi nuốt sống

"người nọ. Lần này, nếu không phải hai người họ hiếm khi có chung mục tiêu, y cũng tuyệt đối không thông đồng với hắn. Lạc Thời là vì Lạc Uyển. Y cũng vậy. Y...! thật sự cũng vậy sao? Hàng mi Ôn Ý Thư run lên, không biết nghĩ đến điều gì, y nhanh chóng bỏ tay Khương Phỉ ra, sự ấm áp còn vươn lại trên đầu ngón tay quấy nhiễu trái tim y, khiến nó khó lòng bình ổn. Sau khi có chút rối rắm lấy áo khoác bên cạnh, y đứng lên,"Để tôi đưa em về"

Khương Phỉ nhìn y mỉm cười gật đầu, gương mặt đỏ hồng, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.

Hai người đi về phía thang máy.

Vào khoảnh khắc tiến vào, Khương Phỉ liền phát hiện sắc mặt Ôn Ý Thư cương cứng, hiển nhiên vẫn có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh đã được y che giấu, không chút sơ hở.

Khách sạn khoảng 33 tầng, thang máy từng tầng từng tầng đi xuống.

Khương Phỉ ngẫu nhiên quét mắt nhìn màn hình biểu hiện bên cạnh.

Khi họ xuống đến tầng 21, thang máy đột nhiên "rầm" một tiếng, thanh âm chói tai của kim loại va chạm vào nhau truyền đến.

Ngay sau đó đèn trong thang máy đột nhiên tắt ngúm, xung quanh một mảng đen kịt, thang máy cũng dừng lại.

Khương Phỉ nhíu mày, vội vã tiến lên ấn một lượt hết thảy nút bấm, sau đó lại ấn nút cứu hộ.

Tạm thời không thu được hồi âm nào.

Thân thể người bên cạnh hơi lay động, ngay sau đó, một chuỗi tiếng hít thở dồn dập được cố gắng khắc chế vang lên.

Khương Phỉ duỗi tay, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Ôn Ý Thư, nó hiện tại cứng đờ như một khối sắt.

Khi bị cô chạm vào, cánh tay kia liền không khống chế được mà run rẩy.

Cô hơi sững người, nhanh chóng lấy di động ra.

Khi ánh sáng yếu ớt từ màn hình vừa sáng lên...!

"Tôi không sao

", thanh âm Ôn Ý Thư đột nhiên truyền đến, dù y đã cố gắng ra vẻ bình tĩnh nhưng không ngăn được âm cuối hơi run. Tay cầm di động của Khương Phỉ cứng đờ, sau đó như thể không có việc gì mà bỏ lại di động vào túi, cô nhẹ nhàng bâng quơ nói,"Ban nãy anh xem sách gì vậy?

"Thân thể Ôn Ý Thư cứng đờ, hai mắt miễn cưỡng khẽ giật, lúc này y chợt nghe thấy có một giọng nói đang nhàn nhạt hỏi mình, y xem sách gì? Y cố gắng nhớ lại, tựa như ở nơi gác mái tối tăm kia, dù là cuốn sách tham khảo buồn tẻ nhất, y đều buộc bản thân học thuộc lòng để có thể chống cự lại cảm giác não rơi vào trạng thái"đóng máy".

"Ôn ca ca?"

"Tự ngài sinh ra mình, ở giữa kẹp một thánh giá, tự ngài phái bản thân làm người cứu rỗi, giữa hắn và người khác, hắn đã bị yêu nghiệt khinh lộng, bị lột sạch quần áo lại bị quất roi, bị đóng đinh trên thập tự giá mà đói chết, giống hệt con dơi bị đóng đinh trên cánh cửa lớn kho thóc...

"* Âm thanh của Ôn Ý Thư như rít qua từng kẽ răng, lúc ban đầu có chút gian nan nhưng càng về sau có thể xem như miễn cưỡng bình tĩnh lại. Khương Phỉ yên lặng lắng nghe."Nhưng khi đó, tất cả người sống đã thành người chết..."**, thanh âm Ôn Ý Thư lại đột nhiên im bặt, hô hấp y cứng lại, sau đó không khống chế được bắt đầu dồn dập.

(* và ** là trích dẫn trong tác phẩm Ulysses của James Joyce, Tây chỉ dịch sơ do không tìm được bản gốc)

Y có thể cảm giác được, ngoại trừ cơ thể lạnh băng cùng cảm giác gần như hít thở không thông, còn có trái tim xao động, chẳng thể bình tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!