Khi Khương Phỉ bước vào biệt thự, bên trong một mảng đen nhánh.
Lạc Thời chưa quay về.
Khương Phỉ cũng không vội, cô trở lại phòng xối nước ấm xong cũng miễn cưỡng xoá đi mùi rượu trên người, nhưng gương mặt vẫn hơi nóng cùng ửng đỏ.
Cô vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, nhân tiện liếc nhìn ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời thế nhưng lại đổ mưa.
Ban đầu chỉ tí tách vài giọt, sau đó gió càng ngày càng lớn hơn, đánh rầm rầm vào cửa sổ.
Một tia chớp chợt loé sáng, tiếp đến tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Khương Phỉ đi đến đứng trước cửa sổ sát đất, ngón tay cách một lớp kính chạm vào hạt mưa.
Có chút lạnh.
Hiếm khi không cần diễn vở kịch sợ sấm sét, cô ôm gối, chuẩn bị đặt trên thảm trước cửa sổ ngắm mưa.
Nhưng khi Khương Phỉ vừa mới cầm gối lên, tiếng bánh xe ma sát từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến.
Ngay sau đó cửa nhà đã bị ai đó vội vàng mở toang.
Khương Phỉ ôm gối, cả người cứng đờ nhìn về phía cửa.
Lạc Thời đang ngồi ở trên xe lăn, hơi thở dồn dập, chiếc áo trắng khô ráo nhưng quần tây đen lại ướt đẫm.
Nơi đầu gối, quần dán sát vào cẳng chân hắn.
Hắn nhìn cô, ánh mắt chậm rãi dời đến chiếc gối trong tay cô.
Tài xế phía sau trong tay cầm ô còn đang rỏ nước, "Khương tiểu thư, ban nãy khi trời vừa mưa, Lạc tiên sinh đột nhiên liền nói muốn quay về, nói sợ sấm sét gì đó, vì quá sốt ruột mà đâm vào góc tường, đập một cú thật mạnh vào đầu gối…"
"Chú Vương!
", Lạc Thời ngắt ngang lời ông. Tài xế cả kinh, cuối cùng yên lặng rời đi. Khương Phỉ trong lòng khẽ cười, nếu Lạc Thời thật sự muốn ngắt lời thì nên ngắt lời ngay lúc tài xế vừa mở miệng. Cái gì cũng nói xong rồi, ngắt lời còn có ý nghĩa gì chứ? Nhưng hai mắt cô lại sáng rực, cô nhìn Lạc Thời, mang theo vài phần khiếp đảm do sợ hãi sấm sét. Cô nhìn đầu gối Lạc Thời, quả nhiên ngoại trừ nước mưa còn có chút màu đỏ, chắc hẳn đã chảy máu. Lạc Thời cúi đầu, chỉ hừ nhẹ một tiếng,"Tôi không phải vì cô sợ sấm sét mới gấp gáp trở về đâu!
"Nhưng trên mặt hắn lại như rõ ràng viết,"Tôi đang nói dối
". Khương Phỉ nhìn hắn. Chẳng trách Lạc Thời sẽ là người thắng trong trò chơi này, cũng chẳng trách nguyên chủ sẽ động tâm với đóa hoa ăn thịt người như hắn. Bộ dáng mà hắn dùng để ngụy trang, thật đúng là yếu ớt dễ vỡ, khiến người khác thương xót. Nếu không bàn đến độ hảo cảm -30 trên đỉnh đầu."Chân anh, rất đau phải không?", Khương Phỉ rũ mắt, nhìn đầu gối dính máu của hắn, ngữ khí mang theo chút vui sướng khi người gặp họa nhưng rất nhanh lại giấu đi.
Nếu hắn chọn khổ nhục kế, đương nhiên thân thể phải trả giá một chút.
Lạc Thời nhìn chân mình, đây vốn dĩ là cố ý, hắn đã tính toán kỹ lực đạo nên bị thương không nhẹ cũng không nặng.
Khương Phỉ yên lặng xoay người ra ngoài, khi trở vào, trong tay ôm một hòm thuốc.
Cô đi đến trước mặt Lạc Thời, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào đầu gối hắn.
Lạc Thời nhíu mày, không nhúc nhích.
Hắn cảm thấy mình như quay về buổi tối mấy hôm trước, khi cô nằm bên cạnh hắn, dùng lòng bàn tay ủ ấm đầu gối cho hắn.
Đến tận khi Khương Phỉ muốn kéo ống quần của hắn lên, Lạc Thời mới đột nhiên hồi thần.
Hắn kéo xe lăn lui về sau, "Không được chạm vào tôi
"Vừa mắng xong, hắn lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Ban nãy, khi cô chạm vào chân hắn, hắn thế nhưng quên việc né tránh. Hay nói đúng hơn, hắn hoàn toàn không có suy nghĩ né tránh. Khương Phỉ ngẩng đầu, nhìn thẳng váo mắt hắn,"Chân của anh đang chảy máu, cần phải thoa thuốc
"Lạc Thời nhíu chặt mày, sau hồi lâu mới thu mắt, điều khiển xe lăn đi ra ngoài,"Không cần cô lo
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!