Diễn hay thật.
Khương Phỉ nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lạc Thời, trong đầu chỉ có ba chữ thật to kia.
Nhưng không thể không thừa nhận, Lạc Thời thật biết thao túng lòng người.
Hắn đoán chắc, một người đã mất đi thân nhân như nguyên chủ, đối với Cẩm Thành không có lấy một chút quen thuộc và cảm giác an toàn, cho nên một câu "về nhà
", lực sát thương thật sự quá lớn. Dựa theo nguyên bản cốt truyện, trước đó, Lạc Thời cố ý tra tấn thân thể của mình, thêm việc chờ ở ngoài trời quá lâu khiến thân thể chịu lạnh. Cho nên sau khi về đến nhà, hắn lại lần nữa giống tiểu đáng thương, hung hăng bán thảm* trước mặt nguyên chủ, khiến nguyên chủ tin hắn là"thật lòng
". (*Giả đáng thương, tội nghiệp) Tuy tất cả chỉ là giả vờ, nhưng nhớ đến cảnh ban nãy, ở đầy trời âm trầm cùng gió bụi, hắn sạch sẽ ngồi trên xe lăn, từng chút đi về phía cô, bộ dáng ấy quả thực rất đẹp. Mà cô đối với những đồ vật đẹp luôn rất bao dung, dung túng. Ví như giờ phút này, tuy rằng vẻ mặt của tiểu tàn phế vừa lạnh băng lại ngạo kiều nhưng cô vẫn rộng lượng mà ban cho hắn một nụ cười. Lạc Thời khẽ nhíu mày đón nhận ánh mắt của cô, một hồi lâu hắn mới bực bội lên tiếng,"Y nói gì với cô?"
"Hả?"
"Ôn Ý ThưKhương Phỉ cười,Y nói, y nhất kiến chung tình với tôi
"Lạc Thời nhìn cô, trầm mặc vài giây,"Cô đồng ý rồi?
"Khương Phỉ hai mắt mở to,"Sao có thể
"Hai mày Lạc Thời thả lỏng. Khương Phỉ nói tiếp,"Vì vị hôn phu của tôi là Tạ Trì ca ca mà
"Hai mày Lạc Thời lại lần nữa nhíu chặt, hắn híp mắt, thật lâu không nói gì. Xe chậm rãi dừng lại, tài xế kính cẩn tiến lên mở cửa xe phía sau, lấy bệ xe lăn ra. Lạc Thời xuống xe, tài xế lại muốn đẩy xe giúp hắn."Không cần", Lạc Thời lạnh giọng từ chối, dừng một chút, hắn nghiêng đầu nhìn ra phía sau, ném xuống một câu "Cô thích Tạ Trì đến vậy ư?
"xong liền vào biệt thự. Khương Phỉ nhìn theo bóng hắn, thấp giọng gọi,"Lạc Thời
"Lạc Thời không hề quay đầu lại. Đến tận khi hắn biến mất sau cánh cửa biệt thự, Khương Phỉ mới hơi nhướng mày."Khương tiểu thư
", tài xế đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Khương Phỉ thu mắt, nhìn sang tài xế. Tài xế hơi do dự nói,"Sau khi cô đi với Ôn tiên sinh, Lạc tiên sinh liền ở đó đợi cô
"Ông chưa từng thấy Lạc tiên sinh kiên nhẫn đợi một cô gái như vậy. Khương Phỉ cười,"Chú nghĩ anh ta đang đợi tôi?
"Tài xế khó hiểu đáp,"Đúng vậy
"Khương Phỉ không nói gì. Người Lạc Thời đợi không phải cô, mà là vị hôn thê của Tạ Trì. Cái danh"vị hôn thê
"này, có thể là bất kì ai. Bất quá cẩn thận tính lại, Lạc Thời đã đợi khoảng ba tiếng đồng hồ. Cô thậm chí có thể tưởng tượng được bộ dáng của Lạc Thời, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, an tĩnh ngồi trên xe lăn, đợi trước cửa khách sạn, đợi chú chim sẻ nhỏ là cô đây tự tiến vào lồng. Dù"tình ý chân thành
"là thế nhưng độ hảo cảm lại không chút gợn sóng. Tài xế rời đi. Khương Phỉ đi vào biệt thự, trong phòng khách trống rỗng. Cô vừa muốn lên lầu, phòng ngủ chính đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn. Như là tiếng xe lăn ngã xuống đất, còn kèm theo âm thanh nặng nề khi có ai đó nện xuống đất. Aiz. Khương Phỉ bất đắc dĩ, đến lúc hắn lại giả đáng thương rồi. Cô nhướng mày, thu lại tươi cười, bước nhanh về phía phòng ngủ chính. Nhưng khi vừa đến cửa, tiếng của Lạc Thời đã truyền ra,"Không được vào đây
"Khương Phỉ đương nhiên không nghe theo, cô chậm rãi đẩy cửa ra, cô đứng ở cửa, một làn khí cực nóng liền đánh úp lại. Xe lăn ngã chổng chơ một bên, bánh xe không ngừng xoay tròn; Lạc Thời vô lực ngã trên thảm, chân rất khẽ run rẩy, hàm răng cắn chặt, sắc mặt trắng bệch, vầng trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, hốc mắt lại đỏ bừng như muốn tràn cả máu. Cả người nồng đậm hơi thở"tự ghét bỏ chính mình
". Nhìn mà thương xót."Anh không sao chứ?
", Khương Phỉ vội đến gần, ánh mắt nôn nóng mà nâng cánh tay hắn. Tay Lạc Thời rất lạnh, hay nên nói, cả người hắn đều rất lạnh. Có lẽ hắn trời sinh máu hàn, hơn nữa sau vụ tai nạn xe cộ kia, thân thể hắn vẫn luôn không được tốt... Ngôn Tình Ngược Lạc Thời gạt tay cô ra, hắn cắn răng, cố gắng muốn tự mình đứng lên nhưng rất nhanh lại ngã xuống."Lạc Thời
", Khương Phỉ nhìn hắn một lần lại một lần cố gắng đứng lên nhưng không ngừng thất bại, cô không khỏi nhẹ giọng nỉ non. Lạc Thời cuối cùng vẫn từ bỏ, hắn ngã trên đất, hơi thở dồn dập,"Cô thật sự nên thích Tạ Trì...", hắn nói nhỏ, "Tôi bất quá chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi
"Khương Phỉ nhìn độ hảo cảm -50 trên đỉnh đầu hắn, nhẹ lắc đầu,"Tôi không thích Tạ Trì
"Kẻ làm cha rồi có gì đáng để thích chứ? Mỹ thiếu niên không thơm hơn sao? Người Lạc Thời cứng đờ, nhìn chằm chằm vào cô. Khương Phỉ tiến lên, lần nữa đỡ cánh tay Lạc Thời, mím môi nhìn hắn nói,"Nhưng tôi là vị hôn thê của Tạ Trì, đây là di nguyện của ông nội
"Lạc Thời ánh mắt trầm xuống, chăm chú nhìn cô chừng năm giây. Giây tiếp theo, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, vì màn kịch này, hắn cố ý ngồi ở ngoài rất lâu, thậm chí dùng nước lạnh ngâm chân trái của mình một thời gian dài. Nhưng trước mắt không chỉ có đầu gối đau đớn, ngay cả nơi bị cưa ở mắt cá chân trái cũng tê dại như thể chặt đứt tứ chi, cơn đau từ trong xương cốt từng đợt co rút. Đau đến hàm răng hắn không khống chế được phải run rẩy. Mọi thứ đã vượt quá dự tính của hắn."Lạc Thời?
", Khương Phỉ thấp giọng gọi hắn. Lạc Thời lại chỉ cảm thấy thanh âm kia truyền đến từ một nơi xa xôi, và càng ngày càng xa hơn."Lạc Thời?", Khương Phỉ nhìn chân hắn, duỗi tay định chạm vào.
"Cô dám...", Lạc Thời rít ra hai chữ này xong, vì quá dùng sức mà cả hàm răng đánh vào nhau lập cập, độ hảo cảm trên đỉnh đầu cũng loạn đến kinh người.
Khương Phỉ nhìn hắn, gương mặt này, thật sự khiến người ta muốn mang đi sưu tầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!