Thời tiết âm trầm cả ngày, đến buổi tối rốt cuộc cũng mưa.
Tâm trạng Khương Phỉ rất sung sướng.
Thậm chí bữa tối, cô còn ăn nhiều thêm vài khối sườn non sốt xí muội.
Mà Lạc Thời lại thảm.
Sắc mặt của hắn càng ngày càng trắng, một tay nắm chặt đầu gối, trên mu bàn tay cầm đũa gân xanh nổi cả lên, thậm chí bữa tối mới dùng được một nửa liền lên lầu nghỉ ngơi.
Khương Phỉ thong thả lau miệng xong liền trở về phòng, thoải mái ngâm nước ấm.
Cô mặc áo ngủ hai dây nhạt màu, chân trần lười biếng cuộn tròn trên sô pha, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ.
Hệ thống khó hiểu hỏi, [ Ký chủ? ]
Khương Phỉ khẽ đáp một tiếng, "Hửm?
"[ Hệ thống: Sao tôi thấy cô không phải đến hoàn thành nhiệm vụ mà là đến...!] nghỉ phép. Khương Phỉ cười,"Mi đoán xem, Lạc Thời hiện đang làm gì?[ Hệ thống: Đau? ]Đúng vậy", Khương Phỉ cười gật đầu, vừa muốn nói chuyện thì ngoài cửa sổ đột nhiên loé một tia sáng.
Ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm truyền đến, tiếng gió, tiếng mưa cùng tiếng sấm, như điên cuồng vang lên.
Mắt Khương Phỉ loé sáng, khẽ khảy mái tóc dài còn chưa khô hẳn, cô đứng dậy cầm gối đầu, mở cửa phòng, cứ thế chân trần đi ra ngoài.
Phòng ngủ chính, cửa đóng chặt.
Ngoài ánh đèn vàng lờ mờ trên tường ngoài hành lang biệt thự cùng tia chớp ngoài cửa sổ, xung quanh một mảng hắc ám.
Khương Phỉ tay chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, trong lòng âm thầm đếm ngược.
Ba, hai, một.
"Cạch
"một tiếng, cửa phòng ngủ chính bị mở toang, ánh đèn chậm rãi từ bên trong tràn ra. Lạc Thời ngược sáng ngồi trên xe lăn, chỉ mặc áo ngủ màu trắng, thanh âm khàn khàn,"Khương tiểu thư đang muốn làm gì vậy?
"Quả nhiên phòng bị quá mức. Khương Phỉ chậm rãi xoay người, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hơi rũ,"Tôi...! xuống phòng khách
"Trên đỉnh đầu Lạc Thời cho thấy độ hảo cảm -55, nhưng mặt vẫn cười đầy vô hại,"Phòng ngủ quá nhỏ sao?"
"Không phải", Khương Phỉ lắc đầu, tựa hồ có chút khó nói, thanh âm càng nhỏ hơn, "Tôi sợ sấm sét
"[ Hệ thống:...!] Người từng cưỡi sấm sét phi hành như ký chủ lại nói mình sợ sấm sét...! Lạc Thời ánh mắt hơi lóe, nhưng rất nhanh đã rũ mắt che giấu,"Phòng khách cũng tránh không được sấm sét đâu nhỉ?
"Khương Phỉ không đáp, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn nói tiếp. Lạc Thời"khó xử" nhíu mày, cuối cùng nhìn cô nói, "Vào đi"
Nói xong, hắn tự đẩy xe vào phòng.
Khương Phỉ đuôi mày khẽ nhếch, ôm gối đầu vào phòng ngủ chính.
Hoàn toàn khác với độ ấm vừa vặn bên ngoài, phòng Lạc Thời rất ấm, ấm đến độ khiến chóp mũi phải ra một tầng mồ hôi.
Nhưng việc trang hoàng lại rất đơn giản, theo phong cách Bắc Âu với hai sắc trắng xám ảm đạm, ánh đèn sáng đến có chút chói mắt.
Bên trong đặt một chiếc giường cực lớn, bốn năm người đồng thời song song nằm lên cũng không vấn đề.
Lạc Thời trở lại mép giường, miễn cưỡng chống người ngồi lên, sắc mặt hắn còn muốn trắng hơn cả ánh đèn.
Hắn nhìn chiếc gối trong tay cô, lại nhìn vị trí bên cạnh mình, "Cô không muốn ngủ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!