Chương 31: Thế Thân Giới Giải Trí 9

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Hành lang khách sạn với ánh đèn vàng mờ ảo.

Khương Phỉ nhìn tay mình, nơi lòng bàn tay được y hôn phớt qua có chút tê dại.

Cô cẩn thận nhìn Ngôn Vân Chu hồi lâu, sau đó có chút kinh dị nói, "Anh thật là Ngôn tiên sinh sao?"

Là Ngôn Vân Chu lúc trước biết tiến biết lùi, có lễ có tiết, không chịu chạm vào cô dù chỉ một chút đây sao? Hiện tại y thế nhưng chủ động hôn tay cô?

Ngôn Vân Chu nghe được sự ngoài ý muốn trong lời nói của cô, mặt y mang chút nét cười nhợt nhạt.

Sau khi duỗi tay khẽ nhéo má cô một cái, y liền ôm vào lòng, không nói gì nữa.

Lúc trước, y luôn cho rằng mình sẽ chết.

Không nghĩ bản thân có thể sống sót.

Cho nên những việc mà trước đây y không cam lòng, cảm thấy không xứng, không dám, hiện tại, y muốn tranh thủ một chút.

Không biết qua bao lâu.

Ngôn Vân Chu đột nhiên mở miệng, giọng nói ôn hòa, "Trong mắt không có em?

"Khương Phỉ lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực y, khó hiểu hỏi,"Hửm?

"Ngôn Vân Chu lại nói,"Không thích em?

"Khương Phỉ vỡ lẽ, y đang thuật lại những gì cô vừa nói với Ngôn Vọng. Quả nhiên, Ngôn Vân Chu chậm rãi tiếp tục,"Đẩy em cho người đàn ông khác?

"Khương Phỉ nhướng mày, ngẩng đầu khỏi lòng ngực y hỏi ngược lại,"Ngôn tiên sinh, nếu tôi nhớ không lầm, anh còn nợ tôi một ngôi sao mới nổi của giới khoa học kỹ thuật đấy

"Ngôn Vân Chu biểu tình hiếm khi trầm xuống, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường. Y rũ mắt cười khẽ,"Ngôi sao mới nổi của giới khoa học kỹ thuật gì chứ?"

"Ngôn tiên sinh từng nói muốn giới thiệu đối tượng cho tôi mà

"Ngôn Vân Chu nhàn nhạt hỏi,"Tôi từng nói vậy sao?

"Khương Phỉ nhìn người đàn ông trước đây rõ ràng là một quý công tử thanh nhã, hiện tại thế nhưng vân đạm phong khinh đến mức vô lại như vậy, rốt cuộc không kiềm được bật cười thành tiếng. Đợi đến khi cười đủ rồi, cô mới ngẩng đầu đón nhận ánh mắt y,"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ tò mò chuyện vì sao mình còn sống đấy

"Ngôn Vân Chu hơi nhướn mày,"Vì sao phải tò mò?

"Cô cứu y, y còn sống, cô vẫn như cũ bên cạnh y, vậy là đủ rồi."Không sợ tôi là nữ quỷ sao?", Khương Phỉ duỗi tay, lòng bàn tay đặt trên trái tim y, "Moi tim của anh ra ăn sạch?

"Ngôn Vân Chu khẽ cười thành tiếng,"Cầu còn không được

"Khương Phỉ nhàm chán trừng mắt nhìn y, thu hồi tay, một chút cảm giác thành tựu cũng không có. Cô xoay người, lấy thẻ định mở cửa phòng ra."Khương Phỉ

", Ngôn Vân Chu đột nhiên gọi cô. Khương Phỉ quay đầu nhìn về phía y. Ngôn Vân Chu giúp cô tóc mai bên má ra sau tai,"Mặt tôi so với cậu ta, quả thật có chút giống", y cười nhạt, "Nhưng con người thì...! không nhất định

"Khương Phỉ biết y đang nói đến chuyện"có vẻ ngoài giống Ngôn Vọng

". Cô nghiêm túc nhìn chăm chú y một hồi lâu, sau đó quay đầu mở cửa phòng. Cô lười nhác đứng dựa người vào khung cửa nói,"Ngôn tiên sinh, tôi nhớ rõ lúc trước chúng ta từng nói rõ, không yêu anh nhưng sẽ ở bên cạnh anh nhỉ?

"Nét cười nơi khóe môi của Ngôn Vân Chu hơi cứng lại, thật lâu sau mới bất đắc dĩ nói,"Ghi thù lâu đến vậy?

"Khương Phỉ không đáp."Chỉ cần Khương tiểu thư nguyện ý tiếp tục ở bên cạnh tôi...", Ngôn Vân Chu rũ mắt cười, "Có một số việc, tôi tự mình làm cũng được

"Ví dụ như, tình cảm. Khương Phỉ im lặng nhìn y, cô nhún nhún vai, xoay người vào phòng,"Tôi mệt rồi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!