Chương 30: Thế Thân Giới Giải Trí 8

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Khi Khương Phỉ đến bệnh viện đã là hai giờ sáng.

Trợ lý Vương đang cầm di động, đi tới đi lui trên hành lang ngoài phòng bệnh, lòng đầy nôn nóng bất an.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh vội quay đầu lại, khi nhìn thấy Khương Phỉ anh lập tức chạy chậm đến đón cô, "Khương tiểu thư..."

"Anh ta thế nào rồi?", Khương Phỉ nhìn phòng bệnh bên cạnh, nhíu mày hỏi, "Không giải phẫu sao?"

"Bác sĩ nói giải phẫu đã không còn tác dụng gì", trợ lý Vương lắc đầu, người đàn ông đã hơn ba mươi vành mắt đỏ hoe, "Trái tim đã suy kiệt, tình huống xấu vô cùng, trước mắt miễn cưỡng còn ý thức, nhưng chỉ sợ...

", những lời còn lại anh đã không nói nổi nữa. Anh đi theo Ngôn tiên sinh đến giờ đã được tám năm, khi đó Ngôn tiên sinh mới tiếp quản Ngôn gia. Năm thứ hai, sau khi đứng vững gót chân ở Ngôn gia, y cũng đã lập xong di chúc. Tử vong đối với Ngôn tiên sinh mà nói là một"quả bom

"không biết khi nào sẽ phát kíp nổ. Khương Phỉ hỏi,"Tại sao anh ta lại đột nhiên phát bệnh?

"Trợ lý Vương nhìn cô, vừa muốn mở miệng, cửa phòng bệnh bỗng mở ra. Bác sĩ bước đến, tháo khẩu trang nói,"Vương tiên sinh, Ngôn tiên sinh bảo ngài đi vào một chút

"Trợ lý Vương vội gật đầu, đứng dậy vào phòng bệnh. Ngôn Vân Chu đã tỉnh, đang nằm trên giường bệnh, thần sắc tái nhợt không có một chút huyết sắc. Trên miệng và mũi đều đang đeo ống thở, toàn thân lạnh lẽo không có chút độ ấm, ánh mắt bình tĩnh, nốt ruồi son nơi phía trước mắt là màu sắc suy nhất trên cả khuôn mặt."Ngôn tiên sinh, ngài sẽ không có việc gì

", trợ lý Vương dè dặt tiến đến gần. Ngôn Vân Chu nhìn anh, thân thể của y y đương nhiên hiểu rõ nhất. Lúc này, y thật sự cảm giác được, bản thân đã gần đất xa trời. Y khàn khàn nói,"Đang nói chuyện với ai?

"Trợ lý Vương giật mình vội đáp,"Khương tiểu thư đến rồi, để tôi gọi Khương tiểu thư vào đây nhé?

"Ánh mắt Ngôn Vân Chu hơi khựng lại, yết hầu giật giật, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ cười, không nói nổi một câu cự tuyệt. Trợ lý Vương vội đi ra ngoài, không bao lâu sau, Khương Phỉ im lặng tiến vào. Cô mặc một bộ váy ngủ hai dây màu champagne, bên ngoài chỉ khoác hờ một chiếc áo màu xám bạc. Cô từng bước đi về phía giường bệnh, cuối cùng ngồi trên chiếc ghế cạnh đó nói,"Ngôn tiên sinh

"Ánh mắt Ngôn Vân Chu dõi theo từng bước đi của cô, thần sắc như cũ bình tĩnh, thanh âm nghẹn ngào lại điềm tĩnh,"Khương tiểu thư"

"Lần trước gặp nhau Ngôn tiên sinh còn rất khoẻ, hơn một tháng không gặp...", Khương Phỉ khẽ cười, "Thế sự vô thường

"Ngôn Vân Chu cũng cười nhìn cô,"Đúng vậy

"Khương Phỉ nhướng mày, hơi dựa vào mép giường, dùng tay chống cằm nhìn y,"Không phải nói còn sống được nửa năm sao?

Lúc này còn chưa đến hai tháng...", cô rũ mắt bật cười, "Tự đến chỗ tôi tìm kích thích sao?

"Cô vừa hỏi hệ thống biết được, khi y gọi cho cô đang đứng ngay dưới lầu. Ngôn Vân Chu không nói gì, chỉ nặng nề ho khan một tiếng. Khương Phỉ duỗi tay, dịu dàng thay y vỗ vỗ ngực,"Tự làm tự chịu

"Ngôn Vân Chu khép hờ mắt, thân thể đã chết lặng, thậm chí không còn cảm giác được tay cô đang vỗ ngực mình. Nhưng khi nhìn bàn tay kia, y lại cảm thấy trái tim một trận tê dại."Tại sao lại đến đây?", y thấp giọng hỏi, "Đêm nay không phải có việc bận sao?"

"Còn không phải vì trợ lý Vương", Khương Phỉ liếc y một cái,

"Một cú điện thoại quấy rầy chuyện tốt của tôi, báo rằng anh sắp chết. Nghe giọng điệu kia khiến tôi còn tưởng anh không phải sắp chết mà là đã chết nữa đấy"

Ngôn Vân Chu miễn cưỡng cười một cái, trầm mặc hồi lâu lại hỏi, "Cô sẽ khóc chứ?

"Khương Phỉ lắc đầu khẳng định,"Sẽ không"

"Thứ không lương tâm

", tay Ngôn Vân Chu giật giật, muốn niết mặt cô một chút nhưng lại không còn chút sức lực. Y trong lòng tự giễu cười, ngước nhìn trần nhà trắng tinh trên đỉnh đầu,"Khương tiểu thư"

"Hửm?"

"Từ khi sinh ra, tôi chắc chắn đã không thể sống lâu", hô hấp Ngôn Vân Chu có chút nặng nề, "Mỗi giây mỗi phút đều đợi tử vong không biết khi nào sẽ ập đến, đợi mãi đợi mãi, cũng dần thành thói quen"

"Vốn tưởng rằng cố gắng đến bây giờ, đã sớm làm tốt việc rời đi, không ngờ...

"Y chuyển mắt, nhìn về phía Khương Phỉ. Không ngờ, vào đêm đó, nơi tầng cao nhất, vừa cúi đầu liền nhìn thấy cô. Khương Phỉ nhìn đỉnh đầu y khẽ giật mình. Có lẽ vì trước kia vẫn luôn đè nén nên cảm xúc của Ngôn Vân Chu cơ hồ không hề dao động, cục diện cực kì đáng buồn. Nhưng ban nãy, như thể sự phóng thích trước khi lâm chung, độ hảo cảm của y đang từng chút một vững vàng tăng lên, vô cùng bình tĩnh, chậm rãi chẳng khác gì con người y."Quả nhiên không lương tâm", Ngôn Vân Chu buồn cười nói, "Lúc này còn thất thần...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!