Cẩm Thành là một thành phố nhiều mưa, đặc biệt vào mùa hè và mùa xuân, bầu trời luôn âm u.
Khương Phỉ được Lạc Thời đón về một căn biệt thự ở tận cùng phía Bắc Cẩm Thành.
Hoàn cảnh nơi đây lịch sự tao nhã, không khí yên tĩnh.
Nếu không phải biết Tạ gia ở phía Nam Cẩm Thành, cô thật sự cho rằng Lạc Thời đang vì cô suy xét.
"Nơi này rất lớn, ngày thường cũng sẽ không có ai lạ mặt tiến vào", Lạc Thời điều khiển xe lăn đi cạnh cô, có lẽ là vì thuận tiện cho việc đi lại của hắn, bên cạnh mỗi cầu thang đều thiết kế một đường dốc thoải, "Ngoại trừ phòng ngủ chính ở phía đông lầu hai, cô có thể tự nhiên đi lại
"Nói đến đây, Lạc Thời nhìn cô, mím môi bổ sung,"Tôi không thích bị người khác quấy rầy
"Khương Phỉ nhìn về phía hắn, biết rõ nhưng vẫn hỏi,"Anh cũng ở đây sao?
"Lạc Thời yên lặng ngẩng đầu, đôi mắt dưới hàng lông mi khẽ nhấp nháy,"Đây là nhà tôi"
Vừa dứt lời, xe lăn đang đi trên đường dốc đột nhiên xóc nảy một chút, bánh xe bên trái lệch về phía cầu thang.
Lạc Thời nhíu mày, một tay bắt lấy sườn xe nhưng lại vô tình quẹt phải chân trái.
Hắn khẽ hít vào một hơi, một tay khác gắt gao nắm lấy đầu gối đau nhức.
Khi xe lăn rất nhanh liền phải ngã về một bên...!
Phía sau đột nhiên xuất hiện một đôi tay giữ xe lăn lại.
Khương Phỉ tiến lên, cực kỳ tự nhiên đẩy xe qua khỏi đường dốc, tựa như không nhìn thấy sự chật vật ban nãy của hắn.
Trong lòng cô không nhịn được trào phúng cười.
Nhà hắn?
Nếu đây thật sự là nhà hắn, vậy sao hắn đối với nhà mình ngập tràn xa lạ?
Tay đang nắm lấy đầu gối của Lạc Thời bất chợt căng thẳng.
Phía sau truyền đến hương lan nhàn nhạt, mùi hương ấy bao trùm lấy hắn, mang theo một chút ấm áp.
Có chút dễ ngửi.
Nhưng ngay sau đó, cả người hắn lại căng cứng.
Cô cho rằng cô đang suy nghĩ cho mặt mũi của hắn? Nhưng thật ra, hắn căn bản không cần sự đáng thương thừa thãi đó của cô.
Khương Phỉ đẩy xe lăn, nhìn độ hảo cảm trên đỉnh đầu Lạc Thời không ngừng dao động, bất giác buồn cười.
Độ hảo cảm cao nhất lên đến -40, nhưng cuối cùng vẫn dừng ở con số -55.
Chơi vui thật!
"Tôi về phòng mình đây", giọng Lạc Thời cứng nhắc, dùng tốc độ nhanh điều khiển xe đến thang máy, "Cô cứ tùy tiện tìm căn phòng nào đó ở đi
"Khương Phỉ nhìn theo bóng lưng hắn khẽ cười, sau đó nhìn hoàn cảnh xung quanh căn biệt thự. Rất lớn, rất rộng rãi, trang trí hoa lệ. Thoạt nhìn rất đáng sống. Hơn nữa, thời tiết đang âm u."Thật tốt
", Khương Phỉ từ đáy lòng cảm thán. [ Hệ thống: Loại thời tiết này cũng gọi là tốt? ]"Thời tiết không được tốt lắm", Khương Phỉ nhìn lên lầu hai, cười khẽ ra tiếng, "Nhưng hắn đau, tôi liền cảm thấy tốt"
[ Hệ thống:...!]
Mấy ngày tiếp theo, Khương Phỉ và Lạc Thời cùng sống trong biệt thự, mọi thứ có thể nói thật bình yên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!