Chương 29: Thế Thân Giới Giải Trí 7

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Khương Phỉ nhìn Tần Mạc đứng trước mặt, mím môi, cô xoay người đi về phía Ngôn Vân Chu cách đó không xa.

"Khương Phỉ

", Tần Mạc lập tức nắm lấy cổ tay cô, dùng sức cực lớn, như hận không thể đem cô ngấm vào xương cốt. Hắn không thể trơ mắt nhìn cô đi theo người đàn ông khác. Ngôn Vân Chu vẫn giữ nụ cười nhạt, rũ mắt nhìn tay Tần Mạc. Khi y lần nữa ngẩng đầu, gương mặt điềm tĩnh, nhàn nhạt nói,"Phỉ Phỉ, đến đây

"Cánh tay Khương Phỉ bị Tần Mạc nắm lấy có chút run rẩy, sau đó cô dùng tay khác đặt lên mu bàn tay hắn. Tần Mạc vẫn siết chặt lấy tay cô,"Khương Phỉ, cô dám...

"Còn chưa kịp nói xong, Khương Phỉ đã bẻ tay hắn ra."Tần tiên sinh, Diệp tiểu thư còn đang đợi ngài đấy

", Khương Phỉ từng bước đi về phía Ngôn Vân Chu. Tần Mạc nhìn theo bóng cô, bàn tay bị bẻ ra buông thẳng bên người. Sau hồi lâu, hắn siết chặt tay thành quyền, vì dùng sức nên có phần run rẩy. Cô là người phụ nữ của hắn, là vị hôn thê của hắn. Nhưng cũng chính hắn đẩy cô ra xa. Khương Phỉ đã đi đến cạnh Ngôn Vân,"Ngôn tiên sinh, đi thôi"

Ngôn Vân Chu gật đầu.

Khương Phỉ khẽ cười, nhưng vào khoảnh khắc cô xoay người, bước chân có chút do dự, tựa như không đành lòng, muốn quay đầu lại.

Hô hấp Tần Mạc căng thẳng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, quả nhiên...! cô vẫn còn quan tâm hắn.

Ngôn Vân Chu quay đầu nhìn Khương Phỉ, hai mày gần như không thể phát hiện nhíu lại.

Sau đó, y vô cùng tự nhiên dắt tay cô, đi về phía cửa sảnh tiệc.

Lúc này, cô đã không dừng lại.

Tần Mạc độ hảo cảm, 75.....!

Trở về xe, Khương Phỉ vẫn còn chút say, Ngôn Vân Chu vẫn bắt lấy lấy tay cô không buông, cô cứ thế dựa vào vai y chợp mắt.

Không biết qua bao lâu, Khương Phỉ cảm nhận được có một bàn tay chạm lên má mình, nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt cô.

Khương Phỉ mở mắt, gác cằm lên vai y, đèn bên trong xe ánh màu vàng mơ hồ, "Anh làm gì vậy?

"Ngôn Vân Chu lắc đầu, thấp giọng nói,"Chỉ đang nghĩ, Tần Mạc cũng xem như có chút đầu óc sao lại bị cô chơi xoay mòng mòng như dế

"Khương Phỉ khẽ cười một tiếng, hai mắt lười nhác khép hờ,"Những lời này phiên dịch ra có phải là Tần Mạc chạm vào cô, tôi ghen tị không?

"Bàn tay đang vuốt ve mí mắt cô của Ngôn Vân Chu hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại như không có gì đem rút tay về. Y ôm lấy vai cô, để cô dựa vào lòng mình, sau hồi lâu mới khẽ than,"Cô đấy...

"Khương Phỉ thành thật dựa vào lòng y, không đáp. Ngôn Vân Chu lại nói,"Tài nguyên đã chọn xong chưa?

"Lần này Khương Phỉ vô cùng có tinh thần, cô nhỏm dậy khỏi lòng y nói,"Chọn xong rồi, chỉ là tôi thích khá nhiều, anh giúp tôi quyết định được không?

"Ngôn Vân Chu nhìn cô, trong mắt mang theo chút ý cười,"Là bảo tôi giúp cô quyết định hay tất cả đều cho cô?

"Khương Phỉ cười vô cùng thoải mái,"Nếu anh đã có ý cho tôi hết, tôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt

"Ngôn Vân Chu bật cười, lần nữa ôm cô vào lòng. Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường cứ thế vun vút lùi lại phía sau khiến Khương Phỉ có chút choáng váng, nhưng thật ra khiến cô mơ màng muốn ngủ. Không biết qua bao lâu, trên đầu đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp,"Nửa năm

"Khương Phỉ khó hiểu, dùng giọng mũi nói,"Hửm?

"Ngôn Vân Chu chậm rãi đáp,"Bác sĩ nói, tôi đại khái còn sống được nửa năm

"Từ khi còn bé y đều đang đợi kết cục, hiện tại, rốt cuộc cũng sắp đợi được rồi."Ồ", Khương Phỉ tùy ý nói, "Đủ rồi", còn nửa năm để công lược nha.

Nói xong, cô đổi một tư thế khác, tiếp tục ngủ trong lòng y.

Ngôn Vân Chu hơi giật mình, sau đó bật cười thành tiếng, lồng ngực hơi chấn động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!