Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Khương Phỉ tùy ý khoác một áo khoác màu trắng, cầm thuốc mỡ đi ra khách sạn.
Tại một chỗ tối có một chiếc Bentley đen đang đậu, đèn xe phía trước im lặng nhấp nháy.
Khương Phỉ mở cửa xe phía sau ngồi vào, quả nhiên nhìn thấy Ngôn Vân Chu đang ngồi bên trong.
Sắc mặt y hơi trắng càng tô điểm thêm nốt ruồi nơi đuôi mắt thêm đỏ thắm.
Y hơi dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, biểu tình tựa hồ có chút mỏi mệt.
"Ngôn tiên sinh cố ý đến tìm tôi?
", Khương Phỉ ngồi cạnh y, khẽ cười hỏi. Ngôn Vân Chu nghe thấy tiếng động, mở hai mắt nhìn cô, ôn hoà bình tĩnh cười,"Qua đây bàn một vụ làm ăn, tiện đường đến gặp Khương tiểu thư
"Khương Phỉ nhún vai,"Anh đấy, thật không biết ăn nói gì cả
"Xe chậm rãi lăn bánh, tấm ngăn trên ghế điều khiển chậm rãi kéo lên, bên trong xe chỉ còn một luồng sáng từ ánh đèn mờ nhạt. Khương Phỉ lấy chiếc gương nhỏ ra soi vết sẹo trên mặt, cô vặn nắp hộp thuốc, tiếp tục quá trình thoa thuốc"đầy chông gai".
Ngôn Vân Chu im lặng đánh giá cô, da thịt cô trắng đến phản quang, chóp mũi nhọn lại nhỏ, môi đỏ hơi nhếch, là độ cung thích hợp hôn môi.
Vảy của vết sẹo trên má trái sớm đã bung ra, có chút đỏ sậm.
Vì đường trong phim trường có chút gập ghềnh, xe thỉnh thoảng lắc lư khiến tay đang bôi thuốc của cô luôn lệch khỏi vết thương.
Khương Phỉ đương nhiên biết Ngôn Vân Chu đang nhìn mình, nhưng vì cô chỉ chuyên tâm thoa thuốc, lười để ý đối phương.
Lại không ngờ, từ bên cạnh, một bàn tay to tái nhợt với khớp xương rõ ràng đột nhiên vươn ra, đoạt lấy tuýp thuốc mỡ từ trong tay cô.
Khương Phỉ khó hiểu, hơi nhướng mày nhìn y.
Ngôn Vân Chu khẽ cười, dùng ngón giữa và ngón áp út quệt chút thuốc mỡ, sau đó hướng về má trái cô, chậm rãi nhẹ nhàng thoa lên vết thương.
Lực đạo của y vừa vặn tốt, đầu ngón tay hơi lạnh, giảm bớt chút oi bức bên trong xe.
Khương Phỉ thoải mái híp mắt lại, tùy ý đối phương giúp mình thoa thuốc.
"Khương tiểu thư
", không biết qua bao lâu, Ngôn Vân Chu đột nhiên lên tiếng. Khương Phỉ trợn mắt,"Hửm?
"Ngôn Vân Chu còn đang giúp cô thoa thuốc, ánh mắt chuyên chú nhìn vào vết sẹo, nhàn nhạt nói,"Ban nãy hình như tôi thấy xe của Tần tiên sinh chạy điKhương Phỉ cười,Anh ta nói anh ta đi nhầm
"Ngôn Vân Chu không tiếp tục truy vấn, sắc mặt ôn hòa, chỉ là sau hồi lâu lại hỏi,"Người đóng thế Lương tiên sinh, kỹ thuật hôn thế nào?
"Khương Phỉ nghe vậy,"Phụt
"một tiếng bật cười. Ngôn Vân Chu thu tay, nhìn về phía cô, biểu tình y bình tĩnh, cảm xúc không chút dao động, tựa như đang hỏi một vấn đề hết sức bình thường. Khương Phỉ cẩn thận hồi ức hai giây,"Ngoại trừ bị cắn một cái, những thứ khác đều ổn cả
"Ngôn Vân Chu nghe cô nói vậy liền rũ mắt cười một cái. Y rút một tờ khăn giấy lau đi thuốc mỡ còn dính trên đầu ngón tay,"Đây là công việc của Khương tiểu thư, tôi không thể can thiệp...
"Khương Phỉ nhướng mày,"Hửm?"
"Nhưng, nếu Khương tiểu thư từng nói sẽ ở bên cạnh tôi...", Ngôn Vân Chu trong mắt mang theo chút hài hước, ôn hòa nói, "Dù sao cũng phải cho tôi chút bồi thường chứ nhỉ?
"Lời nói nửa thật nửa giả. Khương Phỉ nghiêm túc tự hỏi vài phút sau đó tán đồng khẽ gật đầu,"Quả thật nhỉ vậy", nói rồi, cô chủ động tiến đến gần, nhẹ giọng gọi y, "Ngôn tiên sinh"
Ngôn Vân Chu nhìn về phía cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!