Chương 26: Thế Thân Giới Giải Trí 4

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Khương Phỉ nghe Ngôn Vân Chu nói thế, chợt thoáng qua sự hoang mang ngắn ngủi, "Hửm?

"Ngôn Vân Chu như cũ là bộ dáng dịu dàng điềm đạm, hai mắt hơi rũ khiến người khác không nhìn được cảm xúc của y. Sau phút chốc im lặng, y mới từ tốn nói,"Lâm tiên sinh năm nay đã 58

"Khương Phỉ hơi nhếch đuôi mày,"Cho nên...?

"Ngôn Vân Chu trầm tĩnh cười,"Cho nên, Khương tiểu thư cũng muốn tự đề cử bản thân với Lâm tiên sinh sao?

"Khương Phỉ nhíu mày, lập tức hiểu được lời đối phương. Cô híp mắt, không nhịn được phì cười thành tiếng, nhìn qua rất thích thú. Có lẽ Ngôn Vân Chu cho rằng cô cũng chẳng khác gì lần trước làm với y, đang tự đề cử bản thân với Lâm Đào. Ngôn Vân Chu nâng mắt, bình tĩnh nhìn cô."Chưa nói đến việc tự đề cử bản thân, tôi chỉ nói chuyện làm ăn với ông ta mà thôi

", Khương khẽ sờ vết sẹo trên mặt. Ngôn Vân Chu trầm mặc hai giây,"Nếu không thành công thì sao?"

"Sẽ không", Khương Phỉ lắc đầu.

"Cô tự tin đến vậy?"

"Cũng không phải", Khương Phỉ có chút trầm tư, "Tôi tự có thủ đoạn của mình

"Ngôn Vân Chu lần nữa im lặng, y quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Những tòa cao ốc xa hoa hào nhoáng, một mảng ầm ĩ, nhưng tầng cao nhất này lại không có một chút thanh âm."Khương tiểu thư", không biết qua bao lâu, Ngôn Vân Chu đột nhiên lên tiếng, "Tôi có thể giúp cô hẹn Lâm tiên sinh..."

"Thật sao?

", Khương Phỉ kinh hỉ hỏi. Ngôn Vân Chu quay đầu, hờ hững liếc nhìn cô một cái. Khương Phỉ thu lại sắc thái nói,"Anh nói tiếp đi

"Ngôn Vân Chu thu mắt, nhàn nhạt tiếp tục,"Tôi là một thương nhân, đương nhiên sẽ không làm những vụ làm ăn thua lỗ, không biết Khương tiểu thư có thể cho tôi cái gì?

"Khương Phỉ nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu,"Chi bằng tôi bồi anh cả đêm?

"Thân thể Ngôn Vân Chu hơi cứng lại, y quay đầu nhìn cô, hai mày hiếm khi hơi nhíu lại."Sao vậy?

", Khương Phỉ khó hiểu hỏi. Ngôn Vân Chu nhìn chăm chú cô vài giây mới nói,"Khương tiểu thư luôn...! dạn dĩ như vậy sao?

"Khương Phỉ sững sờ một chút mới bật cười thành tiếng sau đó đi hai bước về phía trước. Cô đứng trước mặt Ngôn Vân Chu, khẽ liếc nhìn nốt ruồi dưới mắt trái của y, lại ngước mắt nhìn vào mắt y,"Ý của tôi là cùng anh ở đây suốt đêm thôi", nói đến đây, giọng cô mang theo chút mờ ám, "Bằng không anh cho là gì?

"Hai mày Ngôn Vân Chu dần giãn ra, như cũ không chút cảm xúc đón nhận ánh mắt của cô. Trên người cô có một mùi thơm thoang thoảng xen lẫn với mùi thuốc bắc, trong mắt mang vẻ hài hước rất rõ. Sau hồi lâu sau, Ngôn Vân Chu lui về sau nửa bước, nhàn nhạt nói,"Vậy cứ ở lại đi"

Nói xong, y xoay người đi sang khu vực nghỉ ngơi.

Khương Phỉ nhìn theo bóng y, lại nhìn trợ lý Vương đang đứng một bên.

Người nọ trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, yên lặng giơ ngón tay cái với cô.

Đây chính là Ngôn tiên sinh, người dù đùa chết một công ty cũng không đổi sắc mặt đó!

Khương Phỉ khẽ cười, đuổi theo phía sau Ngôn Vân Chu.

Khu nghỉ ngơi rất đơn giản, hai ghế sô pha, một chiếc bàn trà đơn giản, bên trên có đặt vài mẫu văn kiện.

Ngôn Vân Chu đã ngồi ổn trên ghế, mặc một bộ quần áo đơn giản màu trắng, cảnh đêm phồn hoa bên ngoài chiếu vào, trầm tĩnh lại quý khí, đáng tiếc, không lấn át được làn da quá trắng vì bệnh.

Khương Phỉ ngồi xuống bên cạnh y, ngắm cảnh đêm vài phút lại phiền chán thu mắt.

Một thứ dù có đẹp thế nào nhìn lâu rồi cũng sẽ chán.

Cô lười nhác dựa vào lưng ghế, nhìn sang Ngôn Văn Chu đang xem văn kiện.

Ngôn Vân Chu một chút phản ứng cũng chẳng có, như cũ bình thản ung dung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!