Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Khương Phỉ không ngờ mình sẽ gặp lại Ngôn Vân Chu trong tình huống như thế này.
Người này vừa nhìn liền biết là một nhân vật không đơn giản.
Nhưng nếu y đã nhìn thấy tất cả, cô cũng không cần thiết lại giả vờ làm gì.
Khương Phỉ khẽ nhếch mày nói, "Ngôn tiên sinh đứng ở đó từ lúc nào?
"Ngôn Vân Chu khẽ cười, văn nhã đáp,"Nói đúng hơn, là Khương tiểu thư và Tần tiên sinh đến quấy rầy tôi
"Ý là, từ đầu đến cuối y đều đã thấy. Khương Phỉ rũ mắt, lại ngẩng đầu đuôi mày khẽ nhếch,"Vậy Ngôn tiên sinh sẽ giúp tôi giữ bí mật đúng không?
"Ngôn Vân Chu mỉm cười nhìn cô, trầm ngâm một giây mới nhẹ giọng nói,"Còn phải xem Khương tiểu thư có thể ra điều kiện gì để bịt miệng tôi lại
"Khương Phỉ suy nghĩ hồi lâu, cô quay đầu nhìn về phía cầu thang gần đó,"Ngôn tiên sinh, phải ngửa đầu nhìn anh rất mệt
"Ngôn Vân Chu cười khẽ lắc đầu,"Xem tôi này", nói rồi y hơi giơ tay, "Khương tiểu thư, mời
"Khương Phỉ không hề từ chối, trực tiếp đi lên tầng cao nhất. Quả nhiên là nơi ngắm cảnh đêm tốt nhất, chỉ cần duỗi tay lên sẽ chẳng khác gì có thể hái được sao trời, toàn bộ thành thị đều thu hết vào đáy mắt. Ngôn Vân Chu đứng đó, sắc mặt tái nhợt cũng mang tươi cười. Nhưng khi đến gần mới có thể thấy rõ, trong đôi mắt mang nét cười kia, ngập tràn sự xa cách, không có một chút độ ấm. Khương Phỉ từng bước đi đến trước mặt Ngôn Vân Chu, cười nói,"Tôi còn chưa cảm ơn Ngôn tiên sinh lần trước cứu tôi ra khỏi phim trường
"Nụ cười của Ngôn Vân Chu vẫn điềm đạm như cũ,"Chỉ là chuyện nhỏ, không tốn sức
"Khương Phỉ liếc nhìn đỉnh đầu y, độ hảo cảm không hề nhúc nhích, thật giống như con người y, chẳng lộ ra một chút cảm xúc. Cô dừng một chút, lại nói,"Sự ốm yếu của Ngôn tiên sinh...! nhìn rất đẹp
"Độ hảo cảm trên đỉnh đầu của Ngôn Vân Chu có sự dao động rất nhỏ nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường. Y nhàn nhạt cười nhưng thanh âm lại trầm thấp,"Tôi có thể cứu Khương tiểu thư ra thì cũng có thể cướp đi một vài thứ của Khương tiểu thư
"Khương Phỉ bật cười. Thứ Ngôn Vân Chu để ý nhất quả nhiên chính thân thể ma ốm của mình."Tôi nói đùa thôi", cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, "Không hổ là nơi ngắm cảnh tốt nhất, cảm giác như thể cả thành phố này đều là của tôi
"Ngôn Vân Chu nhìn theo ánh mắt cô, không nói gì."Chỉ là...", Khương Phỉ đột nhiên nghiêng đầu nhìn Ngôn Vân Chu, "Còn một khuyết điểm
"Ngôn Vân Chu lễ phép hỏi lại,"Khuyết điểm gì?
"Khương Phỉ tiến đến gần một chút, cô ngửa đầu nhìn y,"Thiếu một cô gái
"Ngôn Vân Chu cúi đầu nhìn chăm chú vào cô gái trước mắt, vết sẹo trên má trái không chút che giấu lộ rõ dưới ánh đèn,"Khương tiểu thư có ý gì?"
"Nói cho đúng thì, Ngôn tiên sinh, ngài cần một cô gái
", Khương Phỉ cười Ngôn Vân Chu nghiêm túc nhìn cô, bộ dáng"nguyện nghe kỹ càng
". Khương Phỉ làm như thật nói,"Việc phát sinh một chút giao tiếp giữa một cô gái và một người người đàn ông, sẽ tốt cho sức khoẻ", nói xong, cô nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ngôn Vân Chu, "Thân thể của Ngôn tiên sinh hẳn là rất cần điều này
"Ngôn Vân Chu bất đắc dĩ nhíu mày bật cười,"Khương tiểu thư nghĩ, nếu tôi thật sự cần sẽ tìm không được?"
"Đương nhiên không phải", Khương Phỉ thành thật đáp,
"Ngôn tiên sinh, dù ngài không có tiền, chỉ bằng gương mặt này thôi cũng. Nhưng..."
Cô đáng tiếc lắc đầu, "Thứ ngài cần lại là một người phụ nữ không yêu mình nhưng sẽ mãi bên cạnh mình
"Ngôn Vân Chu hơi thu nét cười lại, y nghiên cứu nhìn vào Khương Phỉ hỏi,"Theo ý của Khương tiểu thư là muốn tự mình đề cử?
"Khương Phỉ khẽ chớp mắt,"Sao?
Phương pháp này có thể khiến Ngôn tiên sinh giữ bí mật, thành công bịt kín miệng ngài chưa?
"Nụ cười nhạt bên khóe miệng gần như không thể phát hiện của Ngôn Vân Chu có chút cứng lại nhưng rất nhanh y đã cười khẽ thành tiếng,"Thì ra là muốn tôi giữ bí mật...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!