Chương 22: Luyến Tỷ Cuồng Ma 22

Khương Phỉ thật sự có chút tức giận.

Tiểu tàn phế không xem trọng mạng của hắn là một chuyện, nhưng nếu vì thế làm ảnh hưởng cô không thể hoàn thành nhiệm vụ lại là một chuyện khác.

Do đó sau khi kết thúc màn đối thoại kia, mãi cho đến khi trở lại xe, cô cũng chưa nói thêm gì.

Thậm chí lúc về đến biệt thự, cô cũng chỉ lẳng lặng quay về phòng.

Sắc mặt Lạc Thời vẫn còn trắng bệch do hoảng sợ.

Hắn ngơ ngẩn nhìn theo bóng Khương Phỉ, sau hồi lâu mới về phòng ngủ chính.

Sắc trời bên ngoài từng chút tối đen, Lạc Thời vẫn ngồi phía trước cửa sổ, nhìn ánh đèn cách đó không xa dần sáng lên.

Cẩm Thành về đêm chậm rãi thức tỉnh.

Hắn nhớ lại thân ảnh ban nãy trên đường cái ôm lấy hắn, chắn phía trước người hắn, tuy mảnh mai lại vô cùng mạnh mẽ.

Ngày đó, khi bác sĩ nói nếu hắn cứ lăn lộn bản thân như vậy sẽ không gắng được đến năm 40 tuổi, hắn đều nghe được.

Tuy thế hắn lại không có bất kì cảm giác gì, thậm chí còn cảm thấy sảng khoái.

Từ khi còn bé, hắn đã bị đánh đến chết đi sống lại chẳng khác gì một con chó.

Mỗi lần cuộn tròn trong một xó không còn sức để bò dậy, hắn đã không muốn sống tiếp nữa.

Sau này, khi biến thành kẻ tàn phế, suy nghĩ kia vẫn chưa từng thay đổi.

Mỗi một ngày đối với hắn đều là dày vò.

Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, khi cô dùng chính mạng sống của mình để che chở hắn, Lạc Thời đột nhiên cảm thấy, được sống cũng khá tốt.

Vì có cô tồn tại.

Lạc Thời rũ mắt, sau hồi lâu, hắn nhẹ nhàng đẩy xe lăn ra khỏi phòng ngủ chính, nhìn cánh cửa phòng cho khách vẫn luôn đóng chặt cách đó không xa

Bóng đêm dần sâu hơn.

"Lạc Thời, Lạc Thời...

", bên tai loáng thoáng tiếng khóc nức nở từ phòng cho khách truyền đến, như thể nói mê, hết lần này đến lần khác gọi tên của hắn. Lạc Thời ngẩn ra, hoảng loạn đẩy xe đến trước cửa phòng. Hắn khẽ gõ cửa nhưng bên trong không ai đáp lại, chỉ có một tiếng tiếng so một tiếng càng thêm thống khổ. Cô không ngừng nỉ non tên hắn."Lạc Thời

"Lạc Thời đẩy cửa ra, trong phòng một mảng tối tăm, chỉ có ánh sáng mông lung ngoài cửa sổ chiếu vào. Trên giường, Khương Phỉ như thể nằm mơ thấy ác mộng, cô không ngừng giãy giụa gọi tên hắn, cả đầu mồ hôi lạnh."Phỉ Phỉ...", Lạc Thời đi đến mép giường, nắm lấy tay cô, "Phỉ Phỉ, không sao cả...

", hắn nhẹ giọng an ủi. Động tác giãy giụa của Khương Phỉ yếu dần, cô siết chặt lấy bàn tay của Lạc Thời. Hàng mi sau một đợt run rẩy liền mở ra, cô nghẹn ngào nói,"Lạc Thời?"

"Anh đây

"Giây tiếp theo, Khương Phỉ lại đột nhiên ném tay hắn ra, cô ngồi phắt dậy, hai tay ôm đầu gối, dè dặt nhìn hắn,"Anh rốt cuộc là ai?

"Lạc Thời nhìn bàn tay trống không, lại nhìn sự phòng bị của cô, trong lòng đau xót,"Anh là Lạc Thời, Phỉ Phỉ"

"Lạc Thời", Khương Phỉ nỉ non, cố gắng mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt dần trào dâng ánh lệ, "Đúng vậy, anh là Lạc Thời"

"Phỉ Phỉ..."

"Nhưng đêm đó, vì sao không phải là anh chứ...

", Khương Phỉ nghẹn ngào. Tay Lạc Thời run lên. Khương Phỉ cố gắng cười nhưng nước mắt vẫn cứ chảy xuống,"Lạc Thời, anh biết em hận anh đến thế nào không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!