Chương 21: Luyến Tỷ Cuồng Ma 21

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Tối qua trời đổ một trận mưa nhỏ, Khương Phỉ vần luôn đợi trong chung cư của Trình Tịch đến sáng sớm ngày hôm sau.

Nhìn sắc trời dần sáng lên, cô mới lặng lẽ sửa lại quần áo, chậm rãi ra ngoài.

Mặt đất ẩm ướt, thời tiết âm trầm.

Cửa chung cư trống không, sớm đã không thấy bóng người.

Khương Phỉ hít một hơi không khí mang theo nhàn nhạt mùi bùn đất, tâm tình bất giác cũng khá hơn một chút.

Khi cô vừa muốn tiếp tục đi về phía trước.

"Khương Phỉ...", trong góc khuất, một âm thanh nghẹn ngào như bị sỏi đá ma sát lên dây thanh vang lên.

Bước chân Khương Phỉ khựng lại, cô quay đầu nhìn sang.

Nơi góc tường, Lạc Thời ngồi trên xe lăn, làn da vốn dĩ tái nhợt giờ phút này gần như trong suốt.

Quần áo trên người hắn vẫn còn ướt, tay nắm chặt lấy chân trái.

Hắn đang nhìn thẳng vào cô, hốc mắt vì sung huyết mà đỏ hoe.

Khương Phỉ nhìn lại hắn, trong lòng có chút kinh ngạc, cô không ngờ hắn sẽ đợi ở đây cả đêm.

Dù thế, ngoài mặt như cũ là vẻ ngơ ngẩn.

Lạc Thời hầu kết không ngừng di động lên xuống, hắn đẩy xe đi về phía cô nhưng khi nhìn thấy dấu hôn trên xương quai xanh của cô, động tác hơi khựng lại.

Song chưa đến một giây sau, hắn lại khôi phục như bình thường, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng ngừng lại trước mặt cô.

"Anh đến đón em về

", giọng hắn khàn khàn. Khương Phỉ rũ mắt, hồi lâu mới trào phúng cười một tiếng,"Lạc Thời, tối qua anh đều nhìn thấy hết rồi phải không?

"Ngón tay Lạc Thời kịch liệt run rẩy. Tối qua, phía sau cửa sổ lầu hai, hắn tận mắt chứng kiến Trình Tịch ôm lấy cô, hôn môi cô, nhìn cô yên lặng dựa vào lòng cậu ta. Hắn đau đến muốn chết. Nhưng hắn lại không làm gì được. Hắn không dám nhìn, cũng không dám bỏ đi, chỉ dám cuộn tròn trong một xó, chờ đến sáng hôm sau. Đây là báo ứng. Là báo ứng cho hành động trước đây của hắn. Khương Phỉ nhìn Lạc Thời, cô hơi cúi người, dấu hôn trên xương quai xanh càng thêm rõ ràng,"Dù như vậy, anh vẫn muốn đón tôi về?

"Lạc Thời ngẩng đầu, hốc mắt càng thêm đỏ, tựa như không nhìn thấy dấu hôn trên xương quai xanh kia. Hắn chậm rãi thả lỏng những ngón tay đang siết chặt, trong lòng bàn tay vẫn là hai chiếc nhẫn cưới hôm qua,"Phỉ Phỉ, về nhà thôi

"Khương Phỉ cúi đầu nhìn hai chiếc nhẫn kia, qua hồi lâu, cô bỗng bật cười, cười đến vành mắt đều đỏ. Cô duỗi tay, cầm một chiếc nhẫn lên cẩn thận quan sát, sau đó nhẹ nhàng nỉ non,"Lạc Thời, khi đó tôi thật sự rất muốn được kết hôn với anh...

"Lạc Thời yết hầu căng chặt. Giây tiếp theo, Khương Phỉ trả nhẫn vào lòng bàn tay hắn. Ngón tay Lạc Thời run lên, sau đó hắn nghe thấy Khương Phỉ nói,"Tôi sẽ về với anh

"Hắn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tử khí âm trầm mơ hồ xuất hiện ánh sáng. Khương Phỉ tiếp tục nói,"Tôi có hai điều kiện"

"Được", Lạc Thời nghẹn ngào đáp.

"Tôi còn chưa nói điều kiện là gì mà

", Khương Phỉ cúi đầu nhìn tay phải của mình. Trên ngón giữa là chiếc nhẫn cầu hôn mà Trình Tịch mang lên cho cô, trên ngón cái là chiếc nhẫn của Trình Tịch. Lạc Thời nhìn theo ánh mắt cô, đôi môi hơi run rẩy. Khương Phỉ chậm rãi tháo chiếc nhẫn trên ngón cái ra,"Tôi không cần nhẫn cưới của anh, anh để người khác thay mình vào tôi phòng, chi bằng cứ để người đó thay thế đến cùng đi

"Cô đưa nhẫn cho Lạc Thời,"Tôi muốn anh mang chiếc nhẫn này

"Đồng tử Lạc Thời chấn động, hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay cô. Chiếc nhẫn mà người đàn ông khác cho cô. Khương Phỉ đợi vài giây, không thấy hắn đáp lại, cô liền đứng dậy rời đi."Anh đồng ý với em!", âm thanh nghẹn ngào của Lạc Thời từ phía sau truyền đến, hai tay siết chặt thành quyền, bởi vì quá dùng sức nên có chút run rẩy.

Khương Phỉ xoay người nhìn Lạc Thời.

Vài giây sau, Lạc Thời thả lỏng hai tay, cúi đầu nhìn cặp nhẫn cưới trong lòng bàn tay, thứ hắn dùng hết tâm tư mới có được, sau đó hắn lật tay lại, tự mình ném chúng xuống mảng bùn đất dơ bẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!