Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Khi Khương Phỉ rời khỏi Ôn gia, trời đã tối.
Tuy có thể nhìn tahấy những toà cao ốc xa hoa hào nhoáng ở xa xa nhưng chung quanh khu biệt thự lại rất yên tĩnh, chỉ có đèn đường thấp thoáng sáng lên.
Vòng qua ngả rẽ, khi cô đang định tiếp tục đi về phía trước, trong lùm cây được cắt tỉa khéo léo ở gần đó vang lên một tiếng động rất nhỏ.
Bước chân Khương Phỉ chợt khựng lại, cô nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một thân ảnh cao gầy đứng đó, ánh đèn đường lờ mờ cũng không che giấu được sắc mặt trắng bệch.
Cậu cả người tinh thần sa sút chẳng khác gì phế nhân, đang ngơ ngác nhìn cô.
Trình Tịch.
Phát giác ánh mắt của cô, Trình Tịch cơ hồ lập tức ngồi dậy, trong mắt ngập tràn sự quẫn bách, mờ mịt.
Sau hồi lâu, cậu mới giật giật đôi môi khô nẻ, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Khương..."
Lời còn chưa dứt, thậm chí nụ cười còn chưa kịp thành hình cũng đã cương lại giữa chừng.
Khương Phỉ tựa như không quen biết cậu, cô không chút để ý thu mắt, tiếp tục đi về phía trước, từng bước đi về phía cửa ra của khu biệt thự.
Trình Tịch nhìn theo bóng lưng của cô, ho khan một tiếng, cứ thế im lặng đi theo phía sau cô, không nói một lời.
Tốc độ đi đường Khương Phỉ rất chậm, lang thang bước đi, không có mục tiêu.
Trình Tịch mù quáng đuổi theo ở phía sau.
Cô sẽ không bao giờ dùng đôi mắt cong cong, sáng lấp lánh nhìn cậu nữa.
Hiện tại đôi mắt kia tựa như bị rút cạn linh hồn, một mảng tĩnh mịch.
Chung quanh dần phồn hoa náo nhiệt, quán bar cách đó không xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng nhạc.
Trình Tịch không ngờ ngay lúc này gặp phải Ngô Thanh, thủ hạ bại tướng của cậu, người lần trước ẩu đả ở quán bar.
Cánh tay Ngô Thanh còn chưa lành hẳn, vẫn treo băng vải, ba bốn người đi phía sau gã.
Khi thấy hai người một trước một sau bước đến, gã tức khắc kiêu ngạo cười, "Nhìn xem chúng ta lại đụng phải ai này, tụi bây còn dám xuất hiện...
"Khương Phỉ lại không thèm nhìn gã một cái, cứ thế đi thẳng về phía trước. Đám người Ngô Thanh cũng sửng sốt, thế nhưng thật sự để cô đi qua, nhưng khi thấy Trình Tịch, chúng mới hồi thần,"Lần trước tụi bây gặp may, lúc này tao sẽ không buông tha mày dễ dàng như thế đâu
"Trình Tịch chỉ lạnh lùng nhìn gã không nói gì, như cũ đi phía sau Khương Phỉ. Ngô Thanh bị xem nhẹ càng thêm buồn bực,"Thế nào? Trình đại thiếu gia hiện muốn làm chó Nhật?
"Trình Tịch như cũ không thèm để ý. Ngô Thanh thẹn quá hóa giận, gã nhìn bóng lưng Khương Phỉ khiêu khích nói,"Không ngờ mày thích loại đàn bà này? Hôm nào tụi tao cũng chơi..."
Chưa kịp nói xong, trước mắt gã đột nhiên tối sầm.
Trình Tịch như thể không còn thiết sống mà xông lên, nện một quyền thật mạnh vào cằm gã, sau đó xách cổ áo gã lên, liên tiếp đánh thêm năm sáu quyền.
Mặt Ngô Thanh đầy máu tươi.
Những người còn lại bị dọa một trận, sau hồi lâu mới hồi thần, vây xung quanh Trình Tịch.
Nghe phía sau có tiếng đánh nhau huỳnh huỵch, Khương Phỉ một lần cũng không quay đầu lại, như cũ yên lặng đi về phía trước.
Không biết đi bao lâu, phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân loạng choạng lại vội vã, cùng tiếng thở dốc nặng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!