Chương 2: Luyến Tỷ Cuồng Ma 2

Bệnh viện.

Khương Phỉ ngồi cạnh giường bệnh, một tay chống cằm, ngón tay lười biếng khẽ nhịp lên mặt.

Cô nhìn ra bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ, nước mưa dọc theo cửa sổ uốn lượn chảy xuống.

Một tay khác của cô bị Lạc Thời đang nằm trên giường nắm chặt.

Từ khi hắn hôn mê trên xe, đến tận bây giờ vẫn chưa buông ra.

Như thể...! cô là nơi duy nhất hắn có thể nương tựa.

"Lạc tiên sinh chỉ sốt nhẹ, không có gì nguy hiểm", bác sĩ đứng một bên nhẹ giọng nói với tài xế,

"Chỉ là hai chân của Lạc tiên sinh mỗi ngày trời mưa sẽ vô cùng đau nhức, vẫn nên chú ý một chút. Hiện tại là thời điểm người bệnh yếu ớt nhất, nên có một người thân cận trông chừng"

"Vâng", tài xế vội gật đầu, xoay người nhìn Khương Phỉ, "Khương tiểu thư, đây là tiểu thiếu gia của Trần gia, được xem như người quen cũ của Tạ gia, theo cô thì...

"Khương Phỉ nhìn tay Lạc Thời đang nắm lấy tay mình, khẽ cười nói,"Tôi sẽ ở lại đây

"Tài xế như trút được gánh nặng, xoay người ra ngoài. Trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ. Khương Phỉ nhìn Lạc Thời, rốt cuộc có thể thấy rõ dung mạo của hắn. Hắn sở hữu một gương mặt cực kì có tính lừa gạt, ngoan ngoãn hệt một mỹ thiếu niên tinh xảo yếu ớt. Gương mặt hắn mang theo chút màu trắng hệt gốm sứ do bệnh lâu ngày, đôi môi phiếm hồng như hoa đào, đôi mắt với phần đuôi hơi xếch đang nhắm chặt. Thật sự là loại hình cô thích! Khương Phỉ khẽ cười trong lòng một tiếng. [ Hệ thống: Ký chủ cười gì vậy? ]"Diễn hay thật

", Khương Phỉ đáp trong lòng. Một con"búp bê sứ" đang "hôn mê", như thể bắt lấy nơi cứu rỗi duy nhất mà nắm chặt tay nguyên chủ, khiến một người bơ vơ không nơi nương tựa như nguyên chủ cho rằng mình đã gặp phải người lưu lạc chốn thiên nhai*.

(*Không nhà để về)

E rằng thời gian nắm tay dài ngắn ra sao hắn đều đã tính toán kỹ, không quá ngắn để tránh người khác chưa kịp cảm nhận gì, nhưng cũng không quá dài khiến họ mất đi kiên nhẫn.

Nhẩm tính thời gian, hiện tại cũng nên tỉnh dậy rồi.

Mới vừa nghĩ như thế xong, bàn tay nắm lấy tay cô khẽ giật giật.

Khương Phỉ nhìn Lạc Thời.

Đôi hàng mi dài và dày nhẹ rung, sau đó chậm rãi mở ra, ánh mắt ban đầu là mờ mịt, sau đó đổi thành kinh ngạc.

Hắn nhanh chóng ném tay cô ra, lập tức muốn ngồi dậy, "Sao lại là cô...

"Hai chân đau nhức lại khiến việc ngồi dậy cực kỳ gian nan, hắn chật vật ngã lại trên giường, việc này nhìn qua không giống giả vờ. Khương Phỉ đứng dậy đỡ hắn,"Bác sĩ nói hai chân vào những ngày trời mưa không thể dùng sức quá nhiều, yêu cầu nghỉ...

"ngơi. Nhưng không đợi cô nói xong chữ cuối cùng, tay đã bị đối phương gạt ra,"Không cần cô lo!

"Nói rồi, Lạc Thời tự chống người ngồi dậy. Khương Phỉ nhìn bàn tay bị hất ra, bộ dáng ngẩn ngơ tổn thương chỉ lộ ra trong chốc lát, cô đã cầm lấy thuốc bác sĩ để lại và đi đến cạnh hắn. Bởi vì chân đau, trán Lạc Thời đổ đầy mồ hôi lạnh, mà độ hảo cảm trên đỉnh đầu hắn trước sau không chút biến đổi. Khương Phỉ đi đến bên chân hắn, cô xốc chăn, muốn vén ống quần của hắn lên."Cô làm gì vậy hả?

", giọng nói bình tĩnh của Lạc Thời truyền đến, mang theo sự lạnh lẽo. Khương Phỉ nhìn hắn, độ hảo cảm đang nhanh chóng biến động, đã giảm xuống đến -60. Có biến động thì tốt rồi. Ít nhất để cô biết được, tuy tên tiểu tàn phế này là vì người chị yêu dấu của mình mà bị thương, nhưng đối với đôi chân này vẫn vô cùng để ý cũng như...! tự ti. Khương Phỉ nhìn thuốc lại nhìn hắn,"Bác sĩ nói, nếu anh quá đau đớn có thể dùng thuốc này giảm đau

"Lạc Thời khôi phục như bình thường, thanh âm khô cứng,"Tôi không sao

"Nói xong, hắn đưa mắt nhìn sắc trời trong xanh ngoài cửa sổ, duỗi tay kéo chiếc xe lăn cạnh mép giường qua, muốn tự mình xuống giường. Khương Phỉ vừa định duỗi tay...!"Tôi tự làm được", Lạc Thời kiên quyết nói.

Khương Phỉ hơi nhướng mày, đứng một bên nhìn hắn gian nan lết đến mép giường, chống cánh tay từng chút nhích về phía xe lăn.

Mắt cô cũng dừng trên đùi Lạc Thời.

Chân trái hắn lúc trước bị xe hơi trực tiếp cán qua.

Phần dưới mắt cá đều bị cắt mất, ống quần bên trái trống rỗng, chỉ có chân phải miễn cưỡng chống đỡ, nhưng vì do trời mưa nên chân cũng không dùng lực được bao nhiêu.

Chân của Lạc Thời, ngoại trừ vị bác sĩ tư gắn chân giả cho hắn, chưa có bất kì ai thấy qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!