Ánh đèn phòng khách là sắc trắng lạnh lẽo.
Canh trứng lại là tông màu vàng óng.
Trình Tịch im lặng ăn, canh trứng có chút lạnh nhưng vẫn tinh tế, mềm mại.
Đối diện, Khương Phỉ mặc áo khoác ngồi trên sô pha, u oán nhìn cậu, vì buồn ngủ mà không ngừng gật gựa, thỉnh thoảng đầu lại giật một cái.
Có lần khi cả người không chịu nổi ngã hết về một bên, áo khoác trên vai áo cũng theo đó trượt xuống.
Trình Tịch khẽ ho một tiếng.
Khương Phỉ đột nhiên đứng dậy, cô mở mắt ra, không kiềm được nhíu mày, u oán lẩm bẩm, "Còn chưa ăn xong nữa sao?Trình TịchỪ
"một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô. Khi nhìn thấy đầu vai lộ ra từ hai dây áo mỏng manh, cậu chợt khựng lại, cúi đầu nói,"Mặc áo khoác vào
"Nhanh chóng che lại vệt đỏ trên xương quai xanh kia đi, quá chướng mắt."Hả?
", Khương Phỉ khó hiểu. Trình Tịch ngẩng đầu,"Tôi nói...
"Âm thanh đột nhiên im bặt. Vệt đỏ kia thì có liên quan gì đến cậu chứ? Nghĩ đến đây, Trình Tịch nhíu mày, vội vàng ăn hết chén canh trứng còn thừa, sau đó đứng lên đi về phía cầu thang,"Ngủ
"Mắt Khương Phỉ sáng lên, cầm lấy áo khoác đắp lên người và nằm xuống sô pha. Trình Tịch ngừng lại trước cầu thang, quay đầu nhìn cô nhíu mày nói,"Không phải ở đây
". Sau khi đón nhận ánh mắt kinh ngạc của cô, cậu hơi chỉ về phía cửa phòng nằm khuất ở một bên,"Phòng cho khách
"Khương Phỉ trong mắt vẫn còn mơ màng do buồn ngủ, cả người ngây ngốc nhìn cửa phòng, lại lần nữa gật đầu,"Ừm
"Ôm áo khoác đi về phòng cho khách, khi đi đến cửa lại nhớ đến gì đó, cô đột nhiên gọi,"Trình Tịch
"Bước chân của Trình Tịch đột nhiên khựng lại, cậu tức giận quay đầu. Khương Phỉ đứng ở cửa phòng cho khách, hai mắt nhập nhèm, cười đến mông lung,"Cảm ơn cậu
". Nói xong cô vội vàng đóng cửa. Thân thể Trình Tịch cứng đờ, sau hồi lâu, cậu rủa thầm một tiếng mới xoay người trở về phòng. Khương Phỉ ngã phịch xuống giường, dần thu lại tươi cười. Ban nãy, lúc Trình Tịch ăn canh trứng, độ hảo cảm cứ thế chậm rãi tăng lên. Sau khi cô nói xong câu"Cảm ơn cậu
", độ hảo cảm đã lên đến 30. Sáng sớm hôm sau, trời có chút âm u. Trình Tịch bị tiếng động trong nhà bếp ở dưới lầu đánh thức. Ban đầu cậu còn cho rằng chung cư có trộm, sau đó mới nhớ ra, tối hôm qua trong nhà có thêm một người. Cậu nhíu mày, xoa hai bên huyệt thái dương. Tối qua ở quán bar uống rượu cũng không nhiều, đầu hiếm thấy không đau, chỉ là có chút xây xẩm. Sau khi rửa mặt, Trình Tịch tùy ý vò tóc đi xuống lầu. Khi nhìn thấy thân ảnh trong nhà bếp, cậu khẽ dừng lại. Khương Phỉ đang đứng trước bệ bếp, trong nồi đang hầm cháo bí đỏ phát ra tiếng sôi"ùng ục
"nho nhỏ, mùi thơm nức mũi, hơi nóng bốc lên cao. Cô đứng trong nắng sớm và sương mù. Trình Tịch có chút hoảng loạn rũ mắt, lại thấy chân cô đang mang dép lê to rộng dành cho nam. Những ngón chân tuyết trắng thấp thoáng bên trong đôi dép màu xanh lam đậm, thỉnh thoảng hơi rụt lại một chút."Cậu tỉnh rồi hả?
", Khương Phỉ nghe thấy tiếng động ở cửa, quay đầu cười nói. Ánh mắt Trình Tịch như đông cứng, chỉ cảm thấy trái tim đập loạn lên, đầu càng thêm xây xẩm. Hắn vội quay đầu, mở tủ lạnh hừ nhẹ,"Sáng sớm ồn muốn chết
"Nói xong, cậu tự rót ly nước đá, muốn uống một hơi cạn sạch. Nhưng không đợi cậu đem đến bên miệng, ly nước đá đã bị cướp mất."Buổi sáng uống nước đá không tốt cho dạ dày", Khương Phỉ thuận tay đổ ly nước đá vào bồn nước, sau đó lần nữa nhét ly vào tay cậu, mỉm cười nói, "Máy lọc nước có nước ấm
"Trình Tịch đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn chằm chằm cô. Sự lạnh lẽo còn tàn dư trên thành ly bất giác lại mang theo hơi nóng. Khương Phỉ nghi hoặc nhìn cậu, cô tiến đến gần, như thể dựa vào lòng cậu, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một gang tay,"Cậu sao vậy?"
Trình Tịch vội vàng lui về sau một bước, vành tai chậm rãi đỏ lên, mùi thơm quanh quẩn bên chóp mũi làm thế nào cũng không tiêu tán được.
Cậu luống cuống, xoay người rời khỏi nhà bếp.
Khương Phỉ cười khẽ, thật đúng là tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Hậu quả của việc đùa giỡn người bạn nhỏ này chính là, trong lúc ăn sáng, Trình Tịch không hề nói một câu, yên lặng ăn xong cháo bí đỏ liền ra ngoài.
Khương Phỉ một mình ở chung cư, rảnh rỗi không có việc gì làm, bắt đầu nghiên cứu thực đơn.
Người khác dù có nấu ăn ngon đến thế nào cũng không đáng tin cậy, càng đừng nói người không cẩn thận uống nhầm một ly thí thần rượu, mạng nhỏ cũng mất như cô.
Không nghĩ đến vừa bắt đầu nghiên cứu, cô thật sự nổi lên vài phần hứng thú với mỹ thực.
Cô cứ thế một mạch nghiên cứu đến trời tối mịt, bừng bừng hứng thú chuẩn bị thực tập một phen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!