Lạc Uyển khó sinh là việc nằm ngoài kế hoạch của Lạc Thời.
Hắn đã tính toán hết thảy những việc sẽ xảy ra trong tiệc đính hôn hôm nay, ngoại trừ việc đó.
Lúc đến bệnh viện đã là nửa tiếng sau.
Tạ Trì không có mặt, chỉ có trợ lý của anh ta nôn nóng đứng đó.
Khi thấy hắn xuất hiện mới gấp gáp bước đến, "Lạc tiên sinh
"Lạc Thời lạnh lẽo liếc nhìn trợ lý,"Tạ Trì đâu?
"Lạc Uyển khó sinh mà anh ta lại chẳng thấy bóng dáng? Trợ lý vội đáp,"Tôi đã bào tin cho Tạ tổng, Tạ tổng hẳn đang trên đường đến đây
"Lạc Thời nhìn thoáng qua phòng bệnh. Cách một tầng cửa kính chỉ có thể loáng thoáng nhìn bóng người đang vội vàng đi lại,"Đã xảy ra chuyện gì?
"Trợ lý khó xử vài giây,"Tạ tổng cãi nhau với Lạc tiểu thư, trong lúc tức giận Tạ tổng lỡ miệng nói câu sớm biết thế này tôi đồng ý liên hôn cho rồi...! Lạc tiểu thư bị kích thích sau đó té xỉu
"Quả nhiên lại bởi vì Tạ Trì. Lạc Thời trào phúng cười một tiếng. Chỉ là Tạ Trì nói"Sớm biết thế này đồng ý liên hôn cho rồi
", ý là muốn liên hôn với Khương Phỉ sao? Trong lòng đột nhiên trào dâng một sự khó chịu nhưng hắn không thể phân biệt được, rốt cuộc là vì Lạc Uyển hay là vì...!"Tiểu Thời?
", trong phòng bệnh, thanh âm của người con gái suy yếu truyền đến. Lạc Thời đột nhiên hoàn hồn, nhìn trợ lý nói,"Gọi Tạ Trì thêm lần nữa, nếu anh ta không đến thì vĩnh viễn không cần đến nữa
". Nói xong, hắn đẩy xe lăn vào phòng bệnh. Lạc Uyển sắc mặt trắng bệch, rõ ràng đã đến cận kề ngày sinh nở nhưng gương mặt lại gầy đến đáng sợ. Sau cơn đau, mồ hôi lạnh khiến tóc cô ướt đẫm, dán vào hai bên má, bụng nhỏ hơi phồng lên, chỉ có hốc mắt đỏ bừng là cả nơi có màu sắc duy nhất trên khuôn mặt."Chị", Lạc Thời dừng xe lăn trước giường bệnh, "Chị thấy thế nào?
"Lạc Uyển lắc đầu, yếu ớt mỉm cười,"Đợi thêm chút nữa, nếu vẫn không được liền tiến hành giải phẫu
". Cô còn muốn nói gì nữa nhưng khi nhìn thấy Lạc Thời đang mặc tây trang phẳng phiu với hoa hồng đỏ cài trên áo, cô đột nhiên dừng lại,"Sao em lại...
"Lạc Thời theo tầm mắt cô cúi đầu nhìn, ánh mắt hắn cứng lại. Hiện tại hắn còn đang mặc lễ phục đính hôn, trên ngực vẫn còn cài cài áo đôi*. (*Gốc, , cài áo được làm theo các loài động vật đi thành đôi, phần nhiều là chim, đại diện cho có đôi có cặp) Khương Phỉ hỏi hắn, tại sao không thấy Lạc Uyển. Thật ra, hắn chỉ nói cho Lạc Uyển biết Tạ Trì và Khương Phỉ đã giải trừ hôn ước chứ chẳng hề nói việc mình đính hôn với Khương Phỉ. Hắn muốn giữ gìn bộ dáng ngoan ngoãn giả dối trước mặt Lạc Uyển. Nhưng giả rốt cuộc vẫn là giả, rất mệt mỏi."Tiểu Thời?
"Lạc Thời hoàn hồn, thật lâu sau cười nói,"Không có việc gì
"Khoảnh khắc nói ra câu kia, trái tim hắn rất nhỏ co thắt lại, song rất nhanh đã biến mất. Lạc Uyển mím môi, còn muốn nói gì đó thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Tiếng đập cửa vang lên,"Lạc tiên sinh, Lạc tiểu thư, Tạ tổng đến
"Thần kinh căng chặt của Lạc Thời hơi thả lỏng, hắn nhanh chóng nhìn Lạc Uyển,"Để em bảo anh ta vào
"Nói xong liền muốn rời đi. Tay đột nhiên bị bắt lấy. Tay Lạc Thời đặt trên sườn xe cứng đờ, ngón tay Lạc Uyển hơi lạnh, nắm lấy bàn tay vốn lạnh băng của hắn, cũng khó có thể sinh ra nửa điểm ấm áp. Cô kéo tay hắn, nhẹ run rẩy."Tiểu Thời, chị không muốn gặp Tạ Trì", Lạc Uyển thấp giọng nỉ non, "Em đừng đi, ở lại đây với chị được không?
"Cô biết, trên đời này, chỉ có Lạc Thời sẽ không cự tuyệt bất luận thỉnh cầu gì của cô. Cô chọn hắn. Lạc Thời cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình. Lạc Uyển chọn hắn. Lần đầu tiên. Nhưng vì sao, hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ như trong tưởng tượng? Thậm chí hắn còn cảm thấy...! bàn tay đang nắm tay mình kia, lòng bàn tay vốn dĩ nên rất ấm áp, có thể xua tan hết thảy lạnh lẽo."Tiểu Thời?
", thật lâu không được đáp lại, giọng Lạc Uyển có chút hoảng loạn. Lạc Thời nhìn Lạc Uyển, đầu ngón tay bất giác rụt rụt, sau đó hắn khẽ cười trấn an,"Dạ được
"Đến gần chạng vạng, Lạc Uyển cuối cùng vẫn phải vào phòng giải phẫu. Lạc Thời ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Tạ Trì đang chờ trên hành lang nhưng hắn không quan tâm. Đến tận khi bóng đêm dần thâm, thấy trợ lý vội vàng bước đến, sắc mặt Lạc Thời khẽ biến, hắn đẩy xe lăn vào phòng nghỉ bên cạnh. Trợ lý cẩn thận đóng cửa lại,"Lạc tiên sinh, tất cả khách khứa đều đã được tiễn về hết"
"Ừ
", Lạc Thời khẽ đáp một tiếng, tay nhè nhẹ gõ lên sườn xe lăn. Hắn nhìn máy lọc nước bên cạnh, không nói gì. Trợ lý cũng im lặng vài giây, sau đó nhỏ giọng xin chỉ thị,"Lạc tiên sinh, thuốc và người đều đã chuẩn bị ổn thoả, có cần tiến hành theo kế hoạch lúc trước không?
"Bàn tay đang gõ nhịp chợt cứng đờ. Nước trong máy lọc nước"ùng ục
"một tiếng, một bọt khí cực lớn nổi lên. Kế hoạch. Chính xác, khiến Khương Phỉ mất hết thanh danh mà rời khỏi Cẩm Thành, là mục đích ban đầu của hắn. Hạ dược. Sắp xếp người xuất hiện trong phòng cô. Những tấm ảnh mờ ám. Đêm nay, trò chơi sẽ hạ màn. Ngày mai, hắn không cần phải diễn kịch nữa. Lạc Thời bất giác duỗi tay khẽ vuốt ve đầu gối, hôm nay trời không mưa nhưng vô thức lại toát ra một sự lạnh lẽo từ tận trong xương cốt."Lạc tiên sinh?
", trợ lý khẽ gọi. Lạc Thời hồi thần, hắn nhìn bàn tay của mình, giây tiếp theo, hắn vội buông đầu gối ra, ánh mắt mang theo hoảng loạn mà mờ mịt đáp,"Ừ
"Trợ lý đè xuống tiếng thở dài trong lòng,"Vậy tôi lập tức đi chuẩn bị
"Nói xong, khi trợ lý xoay người muốn rời đi."Đợi một chút", thanh âm khàn khàn của Lạc Thời truyền đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!