Bút ghi âm phát ra thanh âm khàn khàn lại nặng nề, vang lên trong phòng kính hoa lệ nơi tầng cao nhất.
Huyết sắc trên mặt Ôn Ý Thư như thể nháy mắt bị rút cạn, trắng bệch một mảnh, nhẫn kim cương trong tay cũng nặng tựa ngàn cân.
Khương Phỉ rũ mắt, vì trò chơi lần này, Lạc Thời quả nhiên đã làm hết thảy chuẩn bị.
Từ lúc bắt đầu, hắn nhất định sẽ không thua.
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn vờ như ngơ ngẩn đứng sững tại chỗ, phải qua hồi lâu mới có phản ứng.
Cô quay đầu nhìn về phía Ôn Ý Thư, thần sắc mờ mịt, tiếng nói khô khốc, "Ôn ca ca...
"Biểu tình Ôn Ý Thư có vài giây hoảng loạn, nhưng y vẫn ép bản thân phải bình tĩnh lại. Y nhìn Khương Phỉ, lộ ra một nụ cười,"Phỉ Phỉ, mọi chuyện không phải...
", y vừa nói vừa bước một bước về phía cô. Khương Phỉ nhanh chóng lùi về sau hai bước, kéo ra khoảng cách với y. Ôn Ý Thư bước chân cứng đờ, khoảng cách giữa họ hiện tại tuy chưa đến hai mét nhưng lại giống như cách cả dãy ngân hà. Trong lòng y có vô tận kinh hoảng nhưng lúc đến miệng chỉ thành một câu nỉ non,"Phỉ Phỉ
". Vành mắt Khương Phỉ dần đỏ lên nhưng vẫn cố gắng mở to mắt,"Trong ghi âm đều là sự thật?"
"Anh cố ý tiếp cận tôi là để tôi giải trừ hôn ước với Tạ gia? Là vì...! Lạc tiểu thư sao?"
"Cho nên anh mới đưa tôi thẻ ngân hàng, bảo tôi rời khỏi Cẩm Thành? Sau đó vào lúc tôi không đi khỏi đây lại dùng chiêu cầu hôn này..."
"Phỉ Phỉ!", Ôn Ý Thư đột nhiên ngẩng đầu, bàn tay nắm nhẫn cưới vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, "Ban đầu, anh quả thật chỉ là cố ý tiếp cận em, nhưng cầu hôn không phải chiêu trò gì cả...
"Hai mắt Khương Phỉ đều đỏ hồng, cô bật cười,"Nhưng tôi không tin anh, Ôn ca ca"
"Là thật, Phỉ Phỉ", Ôn Ý Thư đưa nhẫn đến trước mặt cô, "Đây là chiếc nhẫn cưới độc nhất vô nhị, so với kích cỡ của ngón tay em...
"Thanh âm của y dần yếu ớt, cuối cùng chỉ nói một câu,"Xin em tin anh một lần thôi
"Khương Phỉ nhìn y, thân thể lảo đảo,"Anh tiếp cận tôi là giả, đối xử tốt với tôi cũng là giả, anh muốn đuổi tôi khỏi Cẩm Thành, hiện tại lại muốn tôi tin anh...
"Cô nhìn chiếc nhẫn, chớp đôi mắt ngập nước nói,"Ngay cả huấn luyện con chó con mèo còn sẽ cho chúng chút đồ ăn làm cổ vũ.
Đối với anh mà nói, một chiếc nhẫn cũng có là gì đâu?
"Nói xong, cô xoay người đi về phía cửa, nơi Lạc Thời đang ngồi trên xe lăn. Lạc Thời cũng đang nhìn chằm chằm cô, đồng tử hơi súc lại, không biết nghĩ gì. Phía sau vang lên một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, tay Khương Phỉ bị kéo lại, giọng Ôn Ý Thư khàn đục đến cực điểm,"Phỉ Phỉ!"
"Buông ra
", giọng Khương Phỉ dần bình tĩnh lại. Nhưng bàn tay đang bắt lấy tay cô vẫn không buông. Khương Phỉ trầm mặc hai giây,"Buông ra, Ôn tiên sinh
"Ngón tay Ôn Ý Thư kịch liệt run rẩy. Trước đây, cô hoặc nghịch ngợm hoặc kiều mị gọi y"Ôn ca ca
". Hiện tại, lại chỉ còn một tiếng"Ôn tiên sinh
"xa lạ đến đáng sợ. Khương Phỉ nhẹ tránh thoát khỏi tay Ôn Ý Thư, tiếp tục đi về phía Lạc Thời."Đừng đi", giọng Ôn Ý Thư cực nhẹ, "Đừng đi với hắn, Phỉ Phỉ, đừng..."
"Ôn tiên sinh", Lạc Thời đột nhiên lên tiếng, giọng nói khô khan lại hàm chứa nhàn nhạt uy hiếp, "Anh cảm thấy, Phỉ Phỉ hôm nay chịu bao nhiêu đây thương tổn còn chưa đủ sao?
"Ôn Ý Thư giật mình, nụ cười ngày thường hoàn toàn biến mất, y nhìn chằm chằm Lạc Thời. Y hiểu ý của Lạc Thời. Phỉ Phỉ biết y lợi dụng cô, như vậy đã đủ rồi. Nếu lại để cô biết hết thảy đều là giả, chỉ là trò chơi...! Cô sẽ không chịu nổi. Lạc Thời giỏi tính kế, từ lúc bắt đầu đã tính đâu vào đấy. Phỉ Phỉ hẳn là thích Lạc Thời, cho nên cô mới hết lần này đến lần khác mà chọn hắn. Tựa như ngày hôm qua, lại tựa như hiện tại."Chúng ta đi thôi
", thanh âm Khương Phỉ thấp thấp truyền đến. Ôn Ý Thư nhìn bóng dáng kia từng bước đi đến thang máy, một lần cũng không quay đầu, như thể cô cứ thế hoàn toàn rời khỏi cuộc đời y. Trong lòng đột nhiên xuất hiện một nỗi sợ hãi, y hốt hoảng tiến đến, nắm chặt cổ tay cô, thanh âm hỗn loạn lại nhàn nhạt bi ai,"Em từng nói, chỉ khi ở trước mặt người mình quý trọng mỉm cười, mới được xem là trân quý..."
"Phỉ Phỉ, sau này, anh sẽ chỉ cười với một mình em thôi, đừng rời khỏi anh, được không?"
Khương Phỉ cúi đầu, nhìn bàn tay trên cổ tay mình vì dùng sức mà run lên nhè nhẹ.
Sau hồi lâu cô nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!