Chương 4: (Vô Đề)

Tôi vừa c.h.ế. t về mặt xã hội xong, cậu mới tỉnh lại làm cái gì?

Sao tôi thấy cậu không chỉ muốn điều tra, mà là hóng hớt cho vui thì đúng hơn?

"Nếu CPU của cậu không cháy, thì ít ra cũng phải tra được nguyên nhân hắc hóa chứ…"

"Giờ đến mức này là tại ai hả?

"Nói đi nói lại thì cũng phải công nhận hệ thống này nói đúng. Phản ứng của Anh hai quá kỳ lạ. Hay là… tạm thời xác định mục tiêu công lược là Anh hai trước? Nói thì dễ, nhưng để sửa lại cốt truyện thì khó hơn tôi nghĩ. Một là anh ấy thích tôi, đồng thời lại ghét Mộc Lê. Tôi phải tìm được lý do cho sự biến đổi đó. Hai là tôi có thể chơi chiêu"tự hủy hình tượng

"để mọi người ghét tôi, ép anh trai hắc hóa từ bỏ. Nhưng nhỡ mà quá tay, chưa kéo lại được ai thì đã bị cả nhà đuổi đi trước rồi. Công lược chưa tới đâu, thì đã bị người ta đuổi đi mất lại khổ!"A!!

"Trán tôi đột nhiên bị gõ một cái đau điếng, kéo tôi khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn. Tôi đau đến phát khóc, ôm trán rít lên với Mộc Hàn Dã:"Đau quá đó!

"Anh ba vốn đã là kiểu người ngông nghênh, chỉ cần nhíu mày, nâng mắt một chút là toát lên nét bất cần. Lúc này anh ấy nhìn tôi, đôi mắt sâu như đáy vực, khiến tôi ngẩn người một chút."Đừng có nghĩ bậy nữa."

"Sau này em có chuyện gì thì hỏi thẳng."

"Không ai có thể đuổi em đi cả.

"Chết rồi. Anh ba hình như cũng… không bình thường nốt. Mộc Lê xinh đẹp đúng chuẩn nữ chính: váy trắng tóc dài, vóc dáng thướt tha, khí chất dịu dàng và kiên cường. Mà mấy năm qua, tôi và hệ thống đã âm thầm"bảo kê

"cho cô ấy, gỡ sạch mọi yếu tố đẩy cô hắc hóa. Tôi dọn đường, xây dựng một thế giới ngập tràn ấm áp và yêu thương cho cô ấy. Ánh mắt Mộc Lê trong veo, hiền lành, thậm chí còn có chút ánh sáng long lanh ngây thơ."San San, lại đây. Đây là Mộc Lê con gái ruột của ba mẹ."

Mẹ nuôi dù vẫn dịu dàng với tôi, nhưng giọng lại cố ý nhấn mạnh mấy chữ "con gái ruột

". Tôi giả vờ như để ý, cười gượng rồi nhàn nhạt gật đầu chào Mộc Lê:"Chào cậu, tôi là Mộc San San.

"Lúc này, ba người anh trai cũng đã vào phòng khách, lặng lẽ đứng một bên, không ai lên tiếng cũng không tỏ ra thân thiện. Cha mẹ nuôi nhíu mày, không vui:"Em gái về mà các con cũng không biết ra đón?"

Ba anh trai lúc này mới gật đầu, gọi một tiếng "em gái

". Mộc Lê cũng gọi lại"anh

"ba lần, nhưng cô ấy vốn thuần khiết, không giỏi giấu cảm xúc. Ánh mắt đã bắt đầu mang theo chút buồn rầu rất rõ. Mẹ nuôi lập tức ôm lấy cô ấy, dịu giọng an ủi:"Giờ mấy đưa còn chưa quen thân, sau này sẽ tốt thôi."

Nói rồi, mẹ bỗng quay đầu nhìn tôi, nở nụ cười như có như không:

"Phải rồi San San, con cũng hai mươi hai rồi, đến giờ vẫn chưa có bạn trai nữa."

"Ba mẹ có chọn cho con vài đối tượng tốt, lúc nào rảnh thì đi xem mắt thử nhé?

"Nói xong, chẳng thèm đợi tôi trả lời, cũng chẳng quan tâm ba anh trai có phản ứng gì. Mẹ thẳng tay rút từ túi ra năm sáu tấm ảnh, bày ra đầy bàn thao tác cực kỳ gọn lẹ. Ba anh trai… mặt càng lúc càng đen. Còn tôi thì trố mắt, toàn thân căng cứng. Cốt truyện tới rồi! Tôi hít một hơi, chuẩn bị đổi sắc mặt và nổ tung ngay tại chỗ, thì… Một giọng nói trầm trầm chen vào từ bên cạnh:"Mẹ, chuyện này hơi gấp rồi đấy. Nửa đêm mười một giờ còn ngồi xem ảnh, để mai hãy xem không được à?"

Mặt Anh cả trầm hẳn, giọng lạnh nhạt như đang nói chuyện làm ăn:

"Mẹ, chuyện này… không phải đã từng bàn rồi sao?"

Ánh mắt Anh hai thì dịu lại, nhìn tôi một lúc rồi mới nói:

"Ba mẹ vất vả đón Mộc Lê về, hay là lên nghỉ ngơi trước đã."

"Chuyện xem mắt… tính sau cũng được mà."

Mẹ nuôi lập tức thay đổi sắc mặt, giọng cao vút:

"Phải nói ngay bây giờ!"

"San San cũng tới tuổi rồi, ba mẹ giới thiệu đối tượng cho nó cũng là chuyện bình thường!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!