Làm sao mà kéo cốt truyện về lại được bây giờ?
Lôi em gái trở lại chính đạo xong còn phải kéo cả mấy ông anh trai về đường ngay lẽ phải?
Tôi nợ gì nhà họ Mộc này vậy trời…
"À đúng rồi! Quản gia! Hồi nãy tôi nghe rõ ông ấy gọi "thiếu gia" ngoài cửa."
"Nếu vậy thì có thể loại trừ người ở ngoài phòng khi đó."
"Thậm chí… ông ấy cũng có thể nhận biết ai đang ở trong phòng lúc đó!"
"À… người nói chuyện với tôi khi đó, hình như là Đại thiếu gia?"
"Không không, giống như là Nhị thiếu gia… hoặc Tam thiếu gia cũng nên?"
"Ba cậu ấy cùng xuất hiện mà? Có thứ tự không nhỉ?"
"Xin lỗi tiểu thư, lúc đó tôi rối quá, thật sự không nhớ nổi…
"Quản gia tóc đã bạc trắng, mặt mày áy náy, trông như đã cố gắng vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn lực bất tòng tâm. Tôi chỉ có thể xua tay, không truy hỏi gì thêm. Xong. Lại bế tắc nữa rồi. Tôi mệt rồi. Hay là bảo hệ thống xóa quách tôi luôn cho xong đi? Hệ thống dường như cảm nhận được sự tuyệt vọng của tôi, có lẽ lương tâm trỗi dậy, bèn nhẹ nhàng đưa ra một gợi ý:"Ký chủ, hay là… cô thử từng người một xem sao?"
Tôi thấy đề xuất của hệ thống cũng ra gì phết.
Dù gì hiện tại tôi và ba người họ vẫn còn đang mang danh anh em mà.
Đối phương dù có hắc hóa cũng chẳng dám trực tiếp ra tay công khai đâu.
Nếu tôi liều lĩnh hỏi thẳng, chỉ khiến bầu không khí trở nên xấu hổ, mà bản thân cũng khó rút lui được đẹp.
Chưa kể tôi còn chưa rõ lý do khiến người đó hắc hóa là gì nữa.
Manh động lúc này, chỉ khiến nhiệm vụ thêm phức tạp mà thôi.
Vì thế, tôi soạn một tin nhắn WeChat rồi gửi cho cả ba người anh của tôi.
Nội dung giống hệt nhau:
[San: Anh à, đáng lẽ anh nên nói với em sớm hơn.]
Tôi không tin kiểu nhắn ẩn ý thế này mà không dụ ra được tên điên nào đã hắc hóa trộm trộm lén lén kia.
Người đầu tiên trả lời là Anh hai – Mộc Phong.
Anh ấy là một nhà thiết kế thương hiệu, tính cách dịu dàng, lịch thiệp, nhã nhặn như trong tiểu thuyết điển hình kiểu "bạch nguyệt quang công tử".
[Mộc Phong:
San San nghe được chuyện gì nghiêm trọng sao?]
[Mộc Phong: Kể với Anh hai chút được không?]
Ừm… phản ứng này, không giống là anh ấy làm rồi?
Tự dưng tôi hơi thất vọng một chút.
Có lẽ vì trong ba anh em nhà họ Mộc, Mộc Phong là người dễ gần nhất, cũng dịu dàng nhất.
Nếu được chọn công lược một người, thật lòng mà nói, tôi thích là anh ấy nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!