Chương 1: (Vô Đề)

Tiếng hét bất ngờ của người giúp việc ở tầng dưới vọng lên khiến tôi choàng tỉnh.

Phòng đã kéo rèm, ánh sáng mờ mịt, chẳng biết đang là ngày hay đêm.

Tôi lờ đờ hé mắt, với tay định tìm điện thoại trên táp đầu giường để xem mấy giờ.

Kết quả là tay tôi bị ai đó giữ chặt, bị bao phủ trong một bàn tay ấm lớn và rắn chắc.

"Ai đấy?!

"Toàn thân tôi run lên, lập tức khiến mình tỉnh táo, cố vùng dậy. Nhưng đối phương dường như đã đoán được ý định đó, lập tức đè người tôi xuống giường."Ưm…"

Một nụ hôn nóng bỏng lập tức phủ xuống, thô bạo cướp lấy hơi thở của tôi.

Nụ hôn ấy… không hiểu sao lại mang theo cảm xúc bị dồn nén đã lâu.

Trong lúc quấn quýt, tôi thoáng ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc.

Là loại mà cả nhà tôi cùng dùng!

Tôi lập tức mở to mắt.

Cái… cái gì cơ?!

Tôi đang ở trong phòng mình, bị một trong ba người anh trai… cưỡng hôn?

Đối phương càng lúc càng quá đáng, tôi lắc đầu né tránh nhưng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể bất lực chịu thua sức lực của hắn.

Tôi cố gắng mở to mắt ra nhìn, nhưng bóng tối đặc quánh khiến tôi chỉ lờ mờ thấy một cái bóng hình người, không tài nào phân biệt được đó là ai.

May mà nụ hôn không kéo dài lâu.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hình như là quản gia.

"Tiểu thư San San? Cô dậy chưa? A… Thiếu gia à, do nhà bị mất điện rồi, nên tôi có mang đèn đến cho tiểu thư."

"Ưm! Ưm ưm!!"

Tôi lập tức phát ra tiếng cầu cứu đầy mơ hồ, thì sức mạnh kiềm chế tôi đột nhiên biến mất.

Bên trong bên ngoài đều hỗn loạn, tôi chẳng biết bước chân là từ ai.

Khi lấy lại được tự do, lồng n.g.ự. c tôi phập phồng dữ dội, nằm ngây ra giường mất mấy giây không phản ứng.

Cho đến khi cánh cửa phòng bị đẩy ra, có người bước vào với ánh sáng từ màn hình điện thoại trên tay.

Ánh sáng yếu ớt ấy ngay lập tức xé toạc bóng tối trong phòng.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, bật dậy trong hoảng hốt rồi… sững người.

Cả ba người anh trai đều đứng trước cửa, vẻ mặt bình tĩnh, giống như vừa mới bước vào?!

Không ai lộ vẻ bất thường.

Nếu không phải cảm giác ướt át còn lưu lại trên môi, tôi suýt tưởng mọi chuyện vừa rồi là… mơ!

Anh cả Mộc Nhất Minh đứng cạnh giường, nhìn tôi đầy lo lắng:

"Em không sao chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!