Biệt thự riêng ở Lăng Thành, phòng chiếu phim trong nhà.
Ánh đèn mờ ảo, một bộ phim cũ bằng Tiếng Anh đang chiếu.
Hạ Linh Tễ mặc chiếc áo ngủ màu đen lười biếng mà tùy ý ngồi trên ghế sofa, gần như sắp hòa tan vào bóng tối, càng bí ẩn và yên tĩnh hơn màn đêm, nhưng lại ẩn chứa góc cạnh sắc bén.
Những ngón tay thon dài trắng nõn trong khung cảnh mờ ảo toát ra một cảm giác lạnh lẽo có phần thê lương, lúc này đang thờ ơ nghịch chiếc di động mỏng manh.
Cho đến khi cánh cửa bị đẩy ra.
Một tia sáng tràn sao.
Kèm theo đó là thanh âm cười như không cười của người đàn ông:
"Lão Hạ, cậu xem đủ chưa?"
19 ngày rồi.
"Cậu mỗi ngày đều xem một lần, lời thoại chắc hẳn cũng thuộc lòng rồi chứ?"
Dung Hoài Yến tựa người vào cửa, xuyên qua ánh sáng từ màn ảnh, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, đoan chính như ngọc, giống như một quý công tử nhẹ nhàng bước ra từ bức tranh thủy mặc, lông mày nhạt như núi xanh, như tuyết trắng trên núi quanh năm không tan.
Người này, không ai khác chính là Dung Hoài Yến, người được mệnh danh là quý công tử của Lăng Thành.
Hạ Linh Tễ cùng anh ta lớn lên từ nhỏ với nhau, có mối quan hệ thân thiết nhất.
Bình thường khi anh tới Lăng Thành, chủ yếu là đến gặp anh ta.
Dung Hoài Yến tiếp tục cười nói:
"Phòng chiếu phim sắp bị dấm của cậu hun cho chua lè rồi!"
Hạ Linh Tễ vốn không có cảm xúc gì, đôi mắt xanh xám như vực sâu, nghe được lời nói của Dung Hoài Yến, cuối cùng cũng lười biếng mà nhấc lông mi lên nhìn anh ta:
"Chúng mình chỉ là liên hôn thương nghiệp."
Ý tứ rất rõ ràng.
Làm sao có chuyện sẽ ghen được.
Liên hôn thương nghiệp phải có tôn nghiêm của liên hôn thương nghiệp, không cảm xúc, không tình yêu.
Dung Hoài Yến bật đèn lên.
Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Gần như không thể xem được bộ phim đang chiếu.
Chỉ mơ hồ nghe rõ được sự trắng trợn và sắc ý mang đậm phong cách độc đáo của điện ảnh nước ngoài.
Khỏi phải nói, Dung công tử là người học rộng tài cao, cực am hiểu phương diện này cũng đã học hỏi được mấy tư thế khá thú vị, quyết định trở về sẽ cùng Dung phu nhân thử xem sao.
Anh ta ung dung đến gần ghế sofa, thản nhiên ngồi xuống, hơn nữa đảo khách thành chủ mà pha một ly trà cho Hạ Linh Tễ.
Hạ Linh Tễ nhìn thủ pháp pha trà lằng nhằng của anh ta.
Thậm chí đến mí mắt cũng lười nâng lên.
Có thời gian để thi triển thủ pháp này, không bằng uống rượu cho nhanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!