Đoàn xe tiến đến nơi thi đấu thì đã thấy Shinomiya Kojiro ngồi đó
-Ta nghĩ dựa theo tại Chapelle sensei trên lớp phân tổ đến tiến hành.
Shinomiya Kojiro thanh âm khó chịu, chậm rãi truyền ra, nói:
- mời mọi người riêng phần mình tiến về chỉ định trù đài.
Thấy mọi người đã chia cặp và vào vị trí của mình. Shinomiya Kojiro lại nói:
- Được rồi bây giờ tôi sẽ đưa ra yêu cầu của mình. Yêu cầu của tôi là vận dụng nguyên liệu nấu ăn nơi đây làm một món ăn Pháp thỏa mãn tôi là được. Yêu cầu đơn giản.
-Nhớ kỹ, mỗi người làm món ăn, không thể một dạng.
Shinomiya Kojiro nói tiếp xong câu nói sau cùng.
-Nơi này? Là có ý gì? Căn bản không có gì nguyên liệu nấu ăn a.
Các học viên nghị luận ầm ỉ bắt đầu.
-Có a.
Đối mặt các học viên nghi hoặc, Shinomiya Kojiro nói tiếp:
- Thiên nhiên hoang dã là 1 kho tàng nguyên liệu quý giá đấy.
"!!!!" Các học viên mắt trợn tròn.
Nơi này có cái gì nguyên liệu nấu ăn? Bọn hắn cũng không phải Hunter, chẳng lẽ lên núi đi săn hay sao?
Shinomiya Kojiro cảnh cáo:
- Khu vực này trước đây từng là học viện tư nhân của Tootsuki rất lâu về trước. Nó được bao quanh bởi hàng rào ngoài kia. Nếu vượt ra hàng rào các ngươi sẽ bị loại ngay lập tức. Các bạn buộc phải thu thập nguyên liệu trong khu vực hạn chế này và làm cho tôi 1 món khiến tôi vừa ý. Nếu không get out
Ở chỗ này có đồ gia vị, dầu cùng công cụ nấu nướng các loại, trong kho hàng có cần câu, cùng công cụ khác, các vị đều có thể tùy tiện sử dụng.
-Hạn định thời gian, hai giờ.
Nói xong, các học viên đều là oanh động bắt đầu, lập tức chạy.
Nhất định phải nắm chặt thời gian.
Còn Cầm vẫn đứng tại chỗ mà ngáp:
- Uy, Erina, quy củ cũ. Ta tìm nguyên liệu nấu ăn còn cô sẽ nấu nướng nhá.
Nói rồi không thèm nghe ý kiến của Erina. Cầm đã đi ra ngoài để lại cô nàng đứng tại chỗ đấm ngực dậm chân.
Nửa giờ sau. Cầm là người thứ nhất quay về mang theo gà với Vịt đã cắt tiết, nhổ lông sạch sẽ, một xô cá và 1 rổ đầy rau củ các loại.
Thấy thế mấy người trong bếp trợn mắt há mồm. Hắn kiếm đâu ra mà mà lắm thế.
Erina cũng run run hỏi:
- Ngươi lấy gì mà nhiều thế!
- Thì tôi không biết cô nấu cái gì nên cứ mang tất về đây a. Cô không nhớ là tôi vốn sống trong rừng 1 thời gian à. Việc tìm và bắt nguyên liệu là cần thiết đó. Khu rừng này trông vậy nhưng thảm thực vật cũng phong phú ra phết. còn nuôi cả gà vịt nữa. Tìm cũng không khó lắm a. Sợ cô làm món liên quan đến cá nên tôi mới cất công đi bắt cá mới lâu như vậy. THế nhá, cô tự xử đi. Tôi đi kiếm chỗ nào ngủ đây.
Nói rồi không thèm để ý đến vẻ mặt đầy đặc sắc của Erina và mấy người lác đác trong bếp. Cầm thản nhiên lại ra ngoài đi tìm chỗ ngủ đánh 1 giấc no say phải đến khi Erina lay mới chịu dậy a.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!