Chương 22: Chết?

Tiếng súng vang lên văng vẳng bên tai nàng.

Erina kinh hoàng mở mắt. Nhưng đón nhận nàng lại là 1 ánh mắt sáng ngụ ý hãy yên tâm.

Nàng lại nép vào ngực người đàn ông này. Ở đây nàng tìm thấy sự bình yên đến lạ.

Cuối cùng cánh cổng cũng hiện ra. Cánh cổng mang đến hi vọng.

Đứng trước cổng. Cầm thả Erina xuống nói:

- Bây giờ cô chỉ việc chạy 1 đoạn sẽ có 1 cái xe máy ở đó. Chiều khóa tôi vẫn để trên xe. Lập tức đí đi. Tôi sẽ ở lại chặn hậu.

Nói rồi đóng sập cái cửa lại rồi. Đưa lưng về phía nàng. Dưới ánh đèn leo lắt nàng ngửi thấy một mùi tanh tanh. Nàng nhìn thấy 1 chiếc áo nhuốm máu thủng lỗ chỗ.

- Ngươi… Ngươi… Tại sao………..

- Tôi đã nói rồi. Chỉ cần cô muốn tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây. Dù cho có mất cả cái mạng này. Đi mau đừng để cố gắng của tôi thành uổng phí.

- Nhưng nhưng…

Nước mắt đã dàn dụa trên mặt nàng.

- ĐI MAU.

- ĐÙNG…ĐÙNG.. ĐÙNG

Tiếng sũng lại nổi lên. Cầm mắt trợn ngươc lên. Trên ngực hắn lại lúc nhác mấy lỗ máu. Máu đang chảy dài ra.

-Đ…i… m..a…u…l..ê..n………..

Nói rồi gục xuống.

Erina không thể tin vào mắt mình:

- KHÔNGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Từ sau thân ảnh đang gục xuống đó là hiện lên thân ảnh của Azami:

- Những kẻ cản đường trên con đường để trở thành đầu bếp hàng đầu của con cần được loại bỏ. Nào Erina, đến đây nào.

Lời nói như có ma lực truyền vào tai Erina. Chỉ thấy nàng vô thần đứng lên. Mở của sắt và tiến vào.

Nhưng nàng lại không đến bên ông bố. Nàng dừng lại bên cái xác vẫn còn đang chảy máu. Quỳ xuống. Khẽ đưa tay lên mũi. Không còn thở nữa. Nàng khẽ ôm hắn vào ngực. Trên mặt nàng bây giờ không còn nước mắt nữa. Nàng ngẩng lên nhìn Azami:

- Con sẽ không bao giờ chịu thua hay chạy trốn nữa. Bây giờ con sẽ đối mặt với nó. Đối mặt với nỗi sợ của mình. Con sẽ không bao giờ sợ cha, khuất phục cha nữa nếu không sẽ không đáng với sự hi sinh của hắn nữa. Bây giờ con sẽ chính diện đối đầu với ông. Ông sẽ không bao giờ có thể điều khiển tôi được nữa.

- ồ xem ra con cần được giáo dục thêm a.

Azami cười nhạt 1 tiếng rồi đưa tay đến lại gần nàng. Erina cố át chế nỗi sợ hãi trong người mà nhìn thẳng đối mặt với người cha cô luôn sợ hãi. Cái bàn tay ấy đến gần đến gần.

Erina không tự chủ được xiết tay lại.

( Mọi người có nghĩ đây là thật khi đọc đến đây?.?).

………………..

- Uy ông già, đến đây thôi. Nếu không sẽ phản tác dụng đó. Với lại tôi sắp bị bóp chết rồi.

Lời nói vang lên… từ cái xác đã tắc thở của Cầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!