- Cầm, ngươi ở đây, cứu ta. Tên hỗn đản, ngươi bảo làm quản gia cho ta 1 tháng sẽ chăm lo bảo vệ ta cơ mà. Ngươi tên hỗn đản, không giữ lời, sắc lang.. vv.
Nước mắt dần dần chảy xuống trên khuân mặt nàng. Nàng nhớ 1 tháng vừa qua sống với tên hỗn đản ấy. Nhớ món ăn hắn nấu tràn đầy ấm áp. Nhớ những lúc cãi nhau, nhớ những lúc nàng hắn cùng Hisako cùng nhau chơi bài. Tên khốn đấy toàn thắng khiến nàng bị vẽ kín cả mặt. Nhớ cả mấy lần hắn ngã rồi thản nhiên nhận xét. Erina muốn sống trong cái cảm giác vui vẻ ấy. Người xưa có câu mất rồi mới thấy quý.
Bây giờ nàng bị nhốt thế này mới nhận ra giờ phút trước kia nó hạnh phúc đến nhường nào.
- Tên hỗn đản. Ngươi bảo chi cần ta gọi ngươi sẽ xuất hiện cơ mà. Tên hỗn đản ngươi ở đâu. Cứu ta.
Nàng ngửa mặt lên mà hét trong nước mắt.
- Uy, ta vất vả mới đến được đây thế mà vừa đến lại ăn chửi thế a.
Từ ngoài của sổ, có tiếng nói vọng vào.
Chỉ thấy 1 cái lưỡi dao cắt qua. Cái cửa sổ ấy và cả song của bằng thép bị cắt rời. Một thân ảnh bình thường hiện ra trên bệ của sổ hiện ra cười với nàng:
- Uy, ai trêu nữ hoàng của chúng ta phát khóc thế này. Ngoan không thành ngáo ộp dọa trẻ con chứ.
- Ai.. ai khóc chứ.
Đến lúc này nàng cũng không quên mạnh miệng. Tất nhiên Dược Phong cũng không thèm để ý.
- Đi thôi, ta mang ngươi thoát ra ngoài.
- Nhưng….
Erina vừa muốn giơ tay ra nhưng ngay lập tức rụt lại. Bóng ma do ông bố mang lại quá nặng. Nàng sợ, từ nhỏ đến giờ nàng vẫn luôn sợ như thế. Nếu không phải lúc nhỏ được ăn món do Yukihira jouichirou nấu khiến cuộc đời nàng có chút ánh sáng thì có lẽ nàng đã chìm sâu trong bóng tối rồi. Bây giờ cái bóng tối ấy lại ập đến với Erina khiến nàng lại do dự.
- Yên tâm. Đi theo ta. Ta sẽ bảo vệ ngươi.
Mạnh Cầm ôn hòa cười. Kết hợp với ánh trăng đêm rằm khiến hắn chẳng khác gì Romeo đang dụ dỗ Julliet chạy trốn cả.
Nhưng cái thân ảnh đấy bây giờ lại khiến Erina yên tâm hơn tất cả. Chỉ thấy nàng vô thức giơ tay ra. Mạnh Cầm mỉm cười nắm lấy nó rồi kéo gia bên ngoài.
- Cầm ngươi là tên hỗn đản.
Đây là tất cả những gì mà Erina muốn nói bây giờ. Bây giờ 2 người đang vắt vẻo bằng sợi dây mà đứng lơ lửng tận tầng 5 a. Nàng có thể cảm thấy tiếng gió vun vút bên tai.
- Yên tâm nhắm mắt lại. 1 chút là xong thôi.
Tiếng nói của Cầm văng vẳng bên tai nàng. Mà không cần hắn nói nàng cũng nhắm tịt mắt rồi a.
Nàng chỉ nghe thấy tiếng gió vun vút bên tai khoảng 5 phút rồi tắt hẳn. Rồi tiếng nói đáng ghét của tên hỗn đản nào đó lại vang lên.
- Uy, xuống đến nơi rồi ngươi định bám đến bao giờ nữa.
Khẽ mở mắt thì thấy mình đã xuống đến măt đất. Nhưng mà nàng cũng đang bấu chặt lấy Mạnh Cầm a.
Xấu hổ đến không có chỗ chui. Erina vội nhảy xuống chỉnh đốn lại quần áo và đầu tóc.
- Uy xong chưa. Chúng ta đang chạy trốn đó.
Một bên Cầm ngán ngẩm mà hô một câu nhắc nhở để cuối cùng nhận lại 1 cái trừng mắt a. Thật đúng là con gái. Trong tình huống nguy hiểm như thế này cũng không quên làm đẹp a. Thật đúng là không hiểu nổi.
Sau vài phút nàng mới chỉnh đốn xong:
- Được rồi, đi thôi.
2 người lúc này mới khởi hành tiếp. Nhưng chưa đi được mấy bước. Một tiếng nói thấu xương chặn đứng 2 người:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!