Chương 39: (Vô Đề)

Một lúc sau nàng mới nhớ ra gì đó, nên vội vàng hỏi thái hậu

"lúc nãi thái y đến chuẩn bệnh cho con?"

Thái hậu nghe thế thì gật đầu nói

"đúng vậy, bọn họ nói con chỉ là lao lực quá độ nên sức khỏe mới suy yếu, chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt là được"

Nàng rật đầu hiểu nhưng trong lòng đang âm thầm xin lỗi vị sư phụ đã biến mất nhiều năm của nàng, nếu ông ấy còn sống trên đời mà biết được vị đồ đệ duy nhất của mình vì lao lực quá độ mà lâm bệnh chắc chắn cũng sẽ tức chết, dù sao ông ấy cũng là thần y nếu biết đồ đệ của mình không chú ý được việc đơn giản này chắc chắn là không còn mặt mũi gặp người khác.

Nhớ đến sư phụ mình nàng lại đau lòng, ông ấy biến mất từng ấy năm nàng có tìm như thể nào cũng chẳng thể tìm được một chút tung tích.

Thái hậu nhìn thấy sự bất thường trong ánh mắt của nàng thì lo lắng hỏi

"con sao vậy? có chổ nào không được khỏe sao?"

Nghe thế nàng cười đáp

"Con không sao, mẫu hậu đừng lo"

"Có thật là không sao không?" thái hậu ngờ vực cùng lo lắng hỏi.

"Thật sự không sao mà, chẳng lẽ mẫu hậu không tin con sao?" nàng dùng dọng điệu làm nũng hỏi.

"Được được ta tin con mà" thái hậu cũng cười ôn hòa mà đáp.

Lúc này nàng đưa mắt nhìn Trác Quân sau đó lên tiếng hỏi

"Hoàng huynh, huynh cũng ở đây từ sáng giờ đấy à"

Trác Quân ngồi một bên từ nảy đến giờ, lúc này nghe nàng còn nhớ đến sự hiện diện của mình thì liên vui vẽ mà gật đầu.

"Đừng nói với muội là huynh bỏ buổi thượng triều lúc sáng?"

"Đúng vậy, lúc sáng vừa hay tin muội bị bệnh ta đã lập tức chạy ngay đến đây" hắn vội vàng trả lời nên không nghe thấy lời nàng nói có điều bất ổn.

"Hoàng huynh, huynh là vua của một nước sao có thể vì một chút chuyện nhỏ của muội mà không thượng triều" nàng trách cứ nói.

"Ta... ta chỉ là lo lắng cho muội thôi mà" hắn tuổi thân đáp.

"Như vậy cũng không được"

Lúc này hắn đang dương ánh mắt cầu cứu nhìn về thái hậu.

Thái hậu cũng nhìn thấy được nên lên tiếng mở lời thay cho hắn.

"Con cũng đừng trách hoàng huynh con, dù sao hoàng huynh con cũng vì lo lắng cho con nên mới như thế." Thái hậu dùng giọng điệu đầy ôn hòa nói.

Nhưng... nàng chưa kịp nói hết câu thì đã bị thái hậu cắt ngang.

"Con không cần nhưng nhị gì cả, đừng lo nhiều chuyện như thế chẳng phải thái y đã nói con lao lực quá độ nên mới lâm bệnh hay sao, giờ con chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt là được rồi"

Nàng nghe thế thì chỉ có thể ngoan ngoãn dạ một tiếng, hơn nữa mắt còn không quên trừng về phía vị hoàng huynh đó của nàng.

Trác Quân đang ngồi thì thấy nàng trừng mình như thế, vậy là hắn vô cùng tự nhiên ngoảnh đầu chổ khác làm lơ ánh mắt của nàng.

Cùng lúc này ở một nơi nào đó trong kinh thành.

Hai nam nhân đang ngồi đối diện nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!