Lời này vừa nói ra làm cho đại sảnh một mãnh yên lặng.
Lúc nải khi có hạ nhân canh cửa vào báo với quản gia là có người cầu kiến lão gia, thì ông ra xem thử và định mời khách về, bởi hôm nai Chu gia không có tiếp khách cầu kiến.
Nhưng khi ra đến cửa thì nghe một nô tỳ bảo
"thái hậu quay về thăm nhà".
Ông đứng hình chừng hai giây sao đó lao nhanh vào nhà mà bẩm báo, nên hiện tại mới có hiện trạng nài.
Ông lớn tiếng gọi lại
"lão gia, phu nhân? hai người không sao chứ?"
"Không sau, không sau" nói rồi Chu lão gia và Chu phu nhân mới vội vàng đứng dậy sút nữa cả hai đều vấp té cũng mài mà có nha hoàng và gia đinh đứng cạnh nhanh tay đỡ lại.
Hai người nhanh chóng lao ra phía cửa phủ, đám con cháu cũng nói đui mà đi ra theo.
Lúc bọn họ đến cửa phủ thì thấy Du nhi đang đỡ tay nàng bước xuống, đáp người từ trước đến nay chưa nhìn thấy dung mạo của nàng thì đứng hình mất vài giây, sau khi nhận ra bản thân thất thố mới thu lại ảnh mắt của mình.
Sau khi nàng được Du nhi đỡ xuống, nàng đứng đó đưa tay lên, lúc này trên xe ngựa có một bàn tay đưa ra bắt lấy tay nàng.
Mẫu hậu cẩn thận nàng nhẹ giọng nhắc nhở người đang bước ra.
Sau khi đỡ thái hậu xuống nàng nắm tay bà sau đó bước vào cửa Chu phủ.
Đám người trong Chu phủ lúc nài đồng loạt quỳ xuống mà hành lễ
"Thái hậu thuyên tuế thiên thiên tuế."
Vừa hành lễ với thái hậu xong thì Chu Thế Hiền, và bốn anh em Chu gia đã vội lên tiếng
"An Quốc công chúa thiên tuế" lời nài của năm người làm mọi người giật mình nhưng cũng nhanh chóng mà hành lễ theo.
Thái hậu khi nghe được người trong nhà của mình hành lễ thì vô cùng bất ngờ sau đó vội vàng bước đến chỗ Chu Thế Hiền mà đỡ ông dậy
"mọi người mau đứng dậy đi, không cần hành lễ đâu"
Người của Chu phủ khi nghe thế không vội đứng dậy Chu Thế Hiền nhẹ lời đáp
"lễ quân thần là bắt buộc"
Nghe Chu Thế Huyền nói thế thái hậu rất đau lòng nhưng chẳng thể làm gì.
Thấy được sự bất lực trên khuông mặt của thái hậu nàng mới nhẹ giọng mà lên tiếng
"nếu mẫu hậu đã nói thế thì ngoại tổ phụ cũng nhanh đứng lên đi không cần hành lễ làm gì, nếu xét theo mặt nào đó thì mẫu hậu cũng là một người con nên không thể để phụ mẫu quỳ trước mặt mình đâu"
Nghe nàng nói Chu Thế Hiền liền vội nói
"tạ ơn thái hậu, điện hạ" sau đó mới đứng dậy.
Chu Thế Hiền vừa đứng dậy đã bị thái hậu ôm trầm lấy, nước mắt rơi xuống
"phụ thân, con thật sự rất nhớ người"
Chu Thế Hiền nghe thế thì đưa tay lên vỗ lưng thái hậu, điệu bộ vô cùng mẫu mực một người cha đang an ủi đứa con gái nhỏ của mình, lúc này nước mắt ông cũng rơi xuống theo.
Chu phu nhân bên cạnh nước mắt cũng rơi lã trả, mấy huynnh đệ tỷ muội thái hậu mắt cũng đỏ hoe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!