Ta an tâm sống những ngày tháng ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn dưới lòng đất, chỉ là bánh này có vị quá tệ, nhìn giống lương khô hành quân, có thể bảo quản rất lâu, nhưng thật sự rất khó ăn.
Khi trong mơ bắt đầu xuất hiện đủ loại món ngon, ta mới hiểu sâu sắc nỗi thống khổ mà Tống Tuyết Ngọc đã trải qua, sống một trăm năm mà không thể cảm nhận được mùi vị của bất kỳ món ăn nào, còn ý nghĩa gì nữa.
Một ngày nọ, khi ta bắt đầu mơ thấy món giò heo chiên giòn, bên tai vang lên giọng nói của Hồ Cảnh Diễm.
Hắn hét lên:
"Vĩnh Lạc, ngươi cắn ta làm gì, ngươi biến thành cương thi rồi sao, phải làm sao bây giờ!"
Ta tỉnh dậy, phát hiện mình đang gặm khuỷu tay của Hồ Cảnh Diễm.
Ta khóc, ta nắm lấy tay Hồ Cảnh Diễm nói:
"Hồ Lục, ta muốn ăn ngon, ta không muốn gặm bánh nữa, ta không muốn gặm bánh nữa."
Nguyệt Lang nhét một miếng điểm tâm vào miệng ta, ta gần như không nhai mà nuốt xuống.
Mạnh Du Du nói với nhị ca:
"Không tệ, không tệ, nhìn cách ăn thì tinh thần nàng ta không bị ảnh hưởng nhiều."
Tiểu Lỗ tướng quân lại một lần nữa ca ngợi:
"Nếu công chúa là nam nhi, gia nhập Lỗ gia quân của ta, nhất định sẽ là một vị mãnh tướng."
Ta nhìn mọi người nói:
"Bởi vì ta biết các ngươi nhất định sẽ tìm thấy ta!"
Hồ Cảnh Diễm khó có khi khen Mạnh Du Du.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sau khi ta mất tích, kinh thành bị lật tung lên, ngay cả Lục Ly Lâu được mời đến cũng bó tay. Lỗ gia, Hồ gia, Mạnh gia gần như huy động toàn bộ lực lượng, nhị ca ta đích thân dẫn đầu cấm vệ quân tìm kiếm.
Tuy nhiên, không tìm thấy gì cả.
Hồ Cảnh Diễm lo lắng đến mức lấy đầu đập vào tường, kêu gào muốn đào ba thước đất.
Lúc này, Mạnh Du Du bỗng nhiên nảy ra ý tưởng:
"Dưới lòng đất, nếu là Tống Tuyết Ngọc đưa Vĩnh Lạc đi, vậy thì nơi duy nhất chúng ta chưa tìm đến, chính là lăng mộ hoàng đế triều Ngụy, đặc biệt là lăng mộ của Ngụy Hi Tông."
Cứ như vậy, cuối cùng họ cũng tìm thấy ta.
Trở về cung, cách ăn uống như gió cuốn mây tan của ta thật sự khiến mọi người kinh ngạc.
Phụ hoàng hỏi ta đã xảy ra chuyện gì, ta nói là Tống Tuyết Ngọc đã đưa ta đi. Phụ hoàng không nói gì, hồi lâu mới thở dài:
"Trước khi băng hà, phụ hoàng từng nói với trẫm rằng Tống Tuyết Ngọc hẳn vẫn còn sống trên đời, khi đó trẫm cho rằng phụ hoàng thần trí không tỉnh táo, nói năng mê sảng, giờ xem ra, chắc chắn ông ấy đã phát hiện ra điều gì đó."
Ta không kể với phụ hoàng những chuyện Tống Tuyết Ngọc đã nói với ta, cũng không nhắc đến chuyện của Đà Đà.
Vì nhiều lý do, ta đã chọn bảo vệ thanh danh của Đại Ngu, cho dù ta biết rõ những điều ô uế bên trong.
Phụ hoàng cũng không hỏi kỹ, hai cha con ta ngầm hiểu ý nhau, đối ngoại chỉ nói là tà linh tiền triều quấy phá, lại làm phiền các thiên sư và cao tăng một phen.
Vấn đề bây giờ là, Tống Tuyết Ngọc đã đi đâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!