Chương 8: (Vô Đề)

15

Ta thật ra không phải là con ruột của hoàng hậu đương triều.

Ta được sinh ra trong lãnh cung, bởi một phi tần thất sủng.

Mẫu thân ta từng mơ tưởng rằng, nếu sinh được hoàng tử thì có thể nhân đó thoát khỏi nơi ấy. Thế nhưng, bà lại sinh ra một nữ nhi.

Ngay khi chào đời, ta suýt chút nữa đã bị bóp c.h.ế. t trong tã lót, may nhờ một ma ma già nhặt ta về cứu sống.

Chỉ là những tháng năm sau đó trong lãnh cung, ta sống không bằng chết.

Năm ấy giặc nổi khắp nơi, có thích khách xông vào hoàng cung hành thích, thất bại rồi chạy trốn đến tận lãnh cung.

Lũ thích khách, dĩ nhiên sẽ không buông tha những kẻ già yếu bệnh tật bị vứt bỏ nơi xó xỉnh đó.

Khi ấy, mẫu thân ta trong cơn hoảng loạn đã túm lấy ta, đẩy ra trước mặt, cầu xin tên thích khách tha mạng.

Có lẽ ngay cả hắn cũng cảm thấy hành vi đó thật đáng khinh, nên lưỡi đao đang bổ xuống ta, lại chuyển hướng c.h.é. m xuống chính người đàn bà đó.

Ta tận mắt nhìn thấy bà ta bị c.h.é. m làm đôi, m.á. u ấm văng đầy mặt.

Thế mà gương mặt ta vẫn không chút biểu cảm.

"Để bà ta c.h.ế. t trước ngươi, xem như ngươi c.h.ế. t cũng nhắm mắt rồi."

Tên thích khách vừa nói, vừa giơ đao lần nữa.

Ta đáng lẽ đã chết.

Nhưng có một người, đã chắn trước mặt ta.

Kẻ đó chỉ là một thiếu niên chừng tám, chín tuổi, mặc hắc y bó sát, nơi tay áo thêu một con ưng trắng.

Hồng Trần Vô Định

Ma ma già ấy từng kể với ta, trong cung có một tổ chức tên gọi Ám Ty, nơi huấn luyện ám vệ bảo vệ hoàng tử công chúa. Còn thêu sắc trắng trên tay áo, là ám hiệu cho ám vệ mới nhập môn.

Vậy mà người ấy lại không chút do dự, đứng chắn trước ta, liều mình giằng co với thích khách.

Hắn cũng có chút bản lĩnh, hơn nữa kẻ kia vốn đã mang thương tích từ trước.

Cuối cùng, hắn lấy chính n.g.ự. c mình đón một nhát đao, đổi lại là một kiếm đ.â. m xuyên tim kẻ thù.

Thế nhưng thích khách vẫn chưa c.h.ế. t ngay, chỉ tạm thời mất đi hành động.

Mà tiểu ám vệ cũng đã kiệt sức.

Ta vẫn không nói một lời.

Chỉ nhặt lấy thanh kiếm rơi trên đất, hai tay nắm chặt, dồn toàn lực đ.â. m thêm mấy nhát.

Đến khi tiểu ám vệ cười nhăn nhó, lên tiếng nhắc nhở: 

"Tiểu điện hạ, hắn c.h.ế. t rồi. Chết đến mức không thể c.h.ế. t thêm nữa rồi."

—— Đó là lần đầu tiên ta g.i.ế. c người.

Bàn tay cầm kiếm run rẩy không ngừng, đến lúc ấy ta mới chậm rãi cảm nhận được nỗi sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!