Bùi Cảnh xưa nay luôn tôn kính vị thủ lĩnh ấy.
Nhưng lần này ta đoán sai rồi.
Gương mặt hắn chẳng hề có lấy một tia nhục nhã hay phẫn nộ.
Chỉ có ánh mắt sâu thẳm, âm trầm mà cố chấp nhìn ta, rồi chậm rãi tiến đến gần.
Y phục trên người hắn mỏng nhẹ, mỗi bước chân đều khiến vết sẹo ngang n.g.ự. c thấp thoáng lộ ra, phá vỡ vẻ hoàn mỹ vốn có của thân thể đó.
Có vẻ hắn đã tin chắc rằng, khi ta nhìn thấy vết sẹo ấy, ta sẽ thay đổi thái độ.
Vậy nên ta làm đúng như hắn nghĩ: dừng mắt ở đó, để nụ cười trên môi dần nhạt đi.
Ta thấy rõ hắn nhẹ nhàng thở phào.
Hắn gần như đã buông bỏ toàn bộ tôn nghiêm và kiêu hãnh, quỳ gối trước mặt ta, học theo những kẻ mà hắn từng khinh thường trong cung, cố gắng làm ta vui lòng.
Hắn nói:
"Điện hạ, ta không bẩn."
Giọng hắn run rẩy, trong đó ẩn giấu chút điên loạn rất khó nhận ra.
Thấy ta không đáp lời, ánh mắt hắn lại bắt đầu sáng lên, như thể tìm được hy vọng.
"Nếu điện hạ cần, ta cũng có thể—"
Xoạt.
Ta dùng chủy thủ cắt đứt dải lụa chưa buộc chặt trên áo hắn, cũng tiện thể chặt đứt luôn lời chưa nói hết kia.
Vết sẹo trên thân hắn lập tức phơi bày hoàn toàn, không sót chút gì.
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi mỉm cười nói:
Xấu thật đấy.
Bùi Cảnh sững người, như không dám tin.
Vì vậy ta lại cười tươi hơn, nói lại lần nữa:
"Vết sẹo này trên người ngươi, thật sự rất xấu xí."
Vừa dứt lời, ta lập tức đ.â. m chủy thủ vào n.g.ự. c hắn, chỉ cách tim vài phân.
Đó là vị trí mà kiếp trước, hắn từng dùng mũi tên kết liễu ta.
Tay ta giữ chặt chuôi dao, chậm rãi xoay vòng trong da thịt hắn, không ngại chút đau đớn nào.
Máu nóng chảy xuống tay ta.
Ta khẽ liếc qua, cười lạnh:
Thật dơ bẩn.
Khi bị đâm, Bùi Cảnh không đổi sắc mặt.
Nhưng khi nghe hai chữ ấy, nét mặt hắn mới thực sự hiện lên nét đau đớn, như bị xé toạc, ánh mắt trong khoảnh khắc ấy gần như phát cuồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!