Chương 5: (Vô Đề)

Hôm ấy, mẫu hậu ôm chặt ta mà khóc, miệng lặp đi lặp lại bên tai ta: 

"Nếu nó không phải nữ nhi… nếu nó không phải nữ nhi…"

Ta đứng đó, không nói một lời.

Mẫu hậu ngỡ rằng mọi chuyện đã được che giấu kín kẽ.

Nhưng kiếp trước, đến khi phụ hoàng ta băng hà, ông lại chính miệng nói với ta: ông biết a tỷ là nữ nhi.

Khi ấy ông nằm trên long sàng, nửa người đã liệt, vậy mà vẫn cố gắng gượng ngồi dậy, tay run rẩy chỉ vào mặt ta.

Có lẽ ông đã nhìn lầm ta thành a tỷ.

Gương mặt dữ tợn, từng chữ rít ra từ kẽ răng:

Nữ tử… đáng chết!

Chỉ vì nữ tử không được bước lên triều đường;

Chỉ vì nữ tử không được lập công danh;

Chỉ vì nữ tử không thể trở thành thái tử;

Chỉ vì nữ tử không thể cao hơn nam tử!

Lâu rồi ta không nhớ lại những chuyện cũ ấy.

Mà giờ, chỉ vì một câu nói của Vệ Tịch, lại khiến ta khơi dậy biết bao hồi ức điên rồ và nực cười đến vậy.

Cho nên a tỷ à, tỷ xem đi, thế gian này hà khắc với nữ tử biết bao.

Nhưng ta, ta không chịu thua số phận.

Ta muốn vì tỷ.

Hồng Trần Vô Định

Ta muốn vì tất cả nữ tử trên đời này.

Chính danh lập nghĩa!

9

Từ hôm đó trở đi, trong cung bắt đầu lan truyền những lời đồn rằng ta để mắt đến ám vệ thân cận của mình, thậm chí có người còn nói ta áp bức hắn bằng cách cưỡng ép.

Đời trước cũng từng có lời đồn như thế, chỉ là khi ấy nó không phải tin đồn, mà là sự thật.

Ta vốn không quá bận tâm.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng xen lẫn e dè của Vệ Tịch, ta lại nhịn không nổi mà muốn giơ tay đánh người.

Vì chuyện này, phụ hoàng đặc biệt triệu ta đến hỏi.

Sau khi nghe ta thừa nhận rằng mình quả thực có hứng thú với ám vệ kia, ông chỉ trầm mặc hồi lâu, nét mặt phức tạp, nhưng không nói thêm gì.

Chỉ là rõ ràng dáng vẻ nhẹ nhõm thấy rõ.

Không bao lâu sau, mẫu hậu cũng truyền ta đến tẩm cung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!