Chương 3: (Vô Đề)

Ánh mắt hắn bi ai, xuyên qua màn mưa như hóa thành thực thể rơi xuống người ta.

Ta vẫn mỉm cười, nhưng lần này lại quay sang Vệ Tịch:

"Còn không ra tay, hay là muốn bản cung đích thân động thủ?"

Vệ Tịch gãi cằm, gật gù.

Nhưng ngay khi hắn định động thủ, Bùi Cảnh cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, ngất lịm đi.

Ta nghe thấy hắn Hừ một tiếng, như cố tình để ta nghe rõ, cao giọng bình phẩm: 

"Còn yếu hơn cả nữ nhân, thế mà cũng làm ám vệ được sao? Bảo vệ chủ tử kiểu gì chứ?"

Rồi ngẩng đầu, ánh mắt chân thành, vẻ mặt chính trực mà thiện lương nhìn ta:

"Tiểu điện hạ, hay là chúng ta đ.â. m cho hắn mấy nhát đi? Dù gì giờ hắn cũng là ám vệ bên cạnh Thất công chúa rồi."

Ta trầm ngâm mấy giây, thấy đề nghị này của Vệ Tịch cũng không tệ.

Thậm chí còn ngứa ngáy tay chân, muốn đích thân ra tay một phen.

Đáng tiếc, vẫn chưa kịp làm gì.

Vì Thẩm Huyên đến rồi.

Ta thấy nàng được một đám người che ô dìu đỡ, chạy vào giữa cơn mưa, vạt áo quý giá thêu hạc bị mưa làm ướt sũng, vậy mà nàng chẳng mảy may để ý.

Tam hoàng tỷ!

Thẩm Huyên thở hổn hển, dang hai tay ra chắn trước người Bùi Cảnh, gương mặt không giấu nổi lo lắng: 

"Tỷ đừng làm hại huynh ấy!"

Khi ấy Thẩm Huyên vẫn chưa đến tuổi cập kê, dung mạo còn non nớt và thuần khiết, bộ dạng giống hệt một tiểu cô nương chưa từng vướng bụi trần.

Nhưng chính con người như thế lại là kẻ nhìn thấu lớp mặt nạ mà ta dày công che giấu suốt bao năm, rồi tựa như đã dự liệu trước tất cả, chuẩn bị sẵn từng bước để đối phó với ta.

Ta nghiêng đầu nhìn nàng, cười tủm tỉm:

Được thôi.

"Chỉ là Thất hoàng muội sau này phải trông chừng cho kỹ con ch. ó bên cạnh mình, đừng để nó chạy lung tung cắn người nữa đấy."

Thẩm Huyên mím môi, sắc mặt trong thoáng chốc hiện rõ vẻ bối rối.

7

Thực ra ta chưa từng thật sự để tâm đến Thẩm Huyên.

Dù sau khi thất bại trong tranh đoạt ngôi vị, ta bị nhốt vào ngục, còn nàng thì bước lên ngôi vị cao quý nhất thiên hạ, ta vẫn chưa từng thực lòng xem trọng nàng.

Chỉ là, ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc nàng làm thế nào biết được dã tâm của ta?

Thiên hạ đều biết, Tam công chúa Đại Phụng triều, Thẩm Trân, là kẻ hoang dâm vô đạo, tùy hứng ngang ngược, là đứa con chẳng nên thân nhất trong hàng hoàng tử công chúa.

Ngay cả mẫu hậu ta cũng nghĩ như vậy.

Người thường chỉ vào trán ta, vừa bất lực vừa như an ủi bản thân: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!