Thẩm Trân nhẹ nhàng vuốt bức tường loang lổ, rồi áp sát má vào, mỉm cười:
"Kiếp trước, ta chính là ngồi ngoài bức tường này nói chuyện với ngươi ở bên trong."
"Lúc ấy, ngươi đã là một tiểu thái giám rồi."
Tiểu thái giám??!!
Vệ Tịch giật mình nhìn xuống dưới, không nhịn được khẽ bật cười khổ.
Thôi xong, lần này bị dọa đến hết hứng thật rồi.
4.
Tiểu điện hạ nói nàng là người trọng sinh.
Vệ Tịch nghe xong, chỉ có vẻ hơi kinh ngạc một chút.
Thật sự chỉ một chút thôi.
Bởi vì thứ hắn để tâm hơn là —
"Sao ta lại thành thái giám được chứ?!"
Vệ Tịch cúi đầu nhìn nhìn thân dưới, vẻ mặt mờ mịt:
"Ta thật sự nỡ vứt bỏ bảo bối này sao? Không thể nào!"
Thẩm Trân bị bộ dạng đó của hắn chọc cho bật cười, vừa buồn cười vừa tức, nghiến răng dọa:
"Nếu ngươi còn không biết tiết chế, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác thật sự của thái giám một lần nữa!"
Vệ Tịch lập tức đặt tay lên đầu gối, vẻ mặt ngoan như mèo con.
Nhưng không được bao lâu, hắn lại mặt dày rúc sang, bám dính lấy người ta, cười hì hì:
"Tiểu điện hạ chắc chắn là không nỡ đâu~"
Thẩm Trân thật sự muốn đánh hắn, nhưng cuối cùng lại nhịn được.
Thực ra, nàng từng nghĩ nếu một ngày Vệ Tịch thật sự muốn biết, nàng nên nói thế nào.
Dù sao quá khứ đó với nàng mà nói, cũng là chuỗi hồi ức không hề đẹp đẽ.
Thẩm Trân không ngờ rằng, Vệ Tịch lại tiếp nhận mọi thứ dễ dàng đến thế.
Hắn không khổ sở, không trầm mặc, thậm chí còn thi thoảng xen ngang phá rối, làm nàng tức đến nghiến răng, lại cũng khiến nàng dần quên đi phần phẫn nộ, buồn thương khi kể lại.
Chỉ là khi nói đến thanh tiểu mộc kiếm từng tặng cho Bùi Cảnh, nàng lại đột ngột trầm lặng.
Giọng hơi khàn, khô khốc nơi cổ họng:
"Lúc đó, ta không nhận ra ngươi."
Vệ Tịch chỉ ừm một tiếng.
"Thậm chí… ta đã để mất ngươi."
Câu nói ấy, vừa thốt ra khỏi miệng, giọng nàng run rẩy không cách nào che giấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!