Chương 15: (Vô Đề)

Kể từ khi đi theo tiểu điện hạ, Vệ Tịch phát hiện bản thân càng lúc càng giỏi làm nũng.

Quả nhiên, sắc mặt của nàng dịu đi một chút.

Cảnh tượng ấy, lại như một lưỡi d.a. o nữa cắm vào lòng Bùi Cảnh.

Hắn bật cười, giọng run run:

"Bệ hạ đúng là muốn dùng cách này để ép c.h.ế. t ta."

"Ngươi c.h.ế. t được sao?"

Giọng Thẩm Trân đầy chán ghét, thậm chí mang theo chút mỉa mai gay gắt:

"Hay là Bùi Cảnh, ngươi dám c.h.ế. t không?"

Thực ra câu hỏi này không cần trả lời.

Ngay cả Vệ Tịch cũng biết, Bùi Cảnh không dám chết.

Rõ ràng là một ám vệ không sợ sống chết, vậy mà lại quằn quại sống sót trong địa lao hai năm, sống không bằng chết, nhưng chưa từng nảy sinh ý muốn tìm đến cái chết.

Bùi Cảnh lập tức rơi vào im lặng.

Nhưng hắn lại như kẻ mắc bệnh, ám ảnh giọng nói của nàng, đến cả những lời cay độc cũng không muốn bỏ lỡ.

Vậy nên chỉ sau vài giây, hắn lại gượng cười nói tiếp:

"Bệ hạ biết Thẩm Huyên phát điên thế nào không?"

"Là ta bẻ gãy tay chân nàng ta, rồi chữa lành lại. Rồi nói cho nàng ta biết rằng trong địa lao này có chuột rắn bẩn thỉu, có oan hồn ăn thịt người để nàng ta ngày đêm sống trong sợ hãi ——"

Nhưng Thẩm Trân không nghe tiếp.

Nàng kéo tay Vệ Tịch, quay người rời đi.

Vệ Tịch rất biết điều, chủ động đưa tay bịt tai nàng, giọng nhỏ nhẹ:

"Chỉ là rác rưởi tục tĩu, tiểu điện hạ đừng nghe."

Hồng Trần Vô Định

Thẩm Trân trừng mắt nhìn hắn, nhưng không gạt tay hắn ra.

Vệ Tịch cười ngoác miệng, mắt cong như trăng non.

Phía sau, Bùi Cảnh vẫn tiếp tục nói lảm nhảm về những gì hắn làm với Thẩm Huyên.

Vệ Tịch nghĩ thầm: Tên này chắc cũng điên thật rồi.

Mà đã là lời của kẻ điên, thì không cần nghe làm gì.

2.

Ra khỏi địa lao rồi, Vệ Tịch rất tự giác bắt đầu tự kiểm điểm.

Hắn không biết mình nên nói gì. 

Nhưng chủ động nhận sai lúc này chắc chắn không sai. Mấy lần trước hắn đều dùng cách này dỗ được tiểu điện hạ vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!